Tô Ý cũng muốn đuổi mọi người đi, nên đã giúp Chu Cận Xuyên thuyết phục: “Thực sự không cần đâu, bọn con thay phiên lái xe, trên đường cũng đã ngủ rồi.
Với lại, bọn con còn trẻ, sức khỏe không đến nỗi yếu đuối như vậy đâu.”
Triệu Lam thấy thế cũng không nói thêm gì nữa.
Chu Hoằng Nghĩa nghĩ một lúc, rồi gật đầu: “Bọn nhỏ có tâm như vậy, thì cứ để hai đứa ở đây canh chừng.
Những người khác về nhà nghỉ ngơi, ăn cơm, có thời gian thì quay lại sau.”
Sau khi mọi người rời đi, Chu Cận Xuyên và Tô Ý thay đồ vô trùng rồi mới vào phòng bệnh.
Ban đầu Tô Ý cũng không dám chắc bệnh tình của ông Chu có phải do người khác gây ra không.
Nhưng khi cô đến gần giường bệnh, bất chợt ngửi thấy mùi hạnh nhân đắng thoang thoảng.
Có lẽ do ảnh hưởng của linh tuyền, hiện tại khứu giác của Tô Ý trở nên cực kỳ nhạy cảm, có thể ngửi thấy những mùi mà người bình thường không phát hiện ra.
Bình thường mẹ cô thường tiếp xúc với các thảo dược, vô hình chung cô cũng dần nhận ra mùi của từng loại dược liệu.
Sau khi xác định mùi hạnh nhân đắng, Tô Y lập tức đi kiểm tra môi và mặt của ông cụ, chỉ thấy môi ông ấy đỏ rực.
Đừng nói là người già, ngay cả những cô gái trẻ cũng không có màu môi như vậy.
Cô liền đoán được chút ít.
Chu Cận Xuyên thấy cô nhíu mày, liền hỏi nhỏ: “Em phát hiện ra gì à?”
Tô Ý gật đầu nhẹ: “Anh có ngửi thấy mùi hạnh nhân đắng trên người ông không?”
Chu Cận Xuyên lắc đầu ngạc nhiên: “Không ngửi thấy, nhưng mặt và môi của ông đều không bình thường.”
Tô Ý ừm một tiếng: “Cận Xuyên, anh đi tìm bác sĩ xem được không? Hỏi họ có làm kiểm tra ngộ độc cho ông không?”
Chu Cận Xuyên hơi ngẩn người, anh hiểu rằng cô cố tình muốn mình ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-470.html.]
DTV
Vì vậy anh đứng dậy đi ra ngoài: “Được, để anh đi hỏi!”
Sau khi Chu Cận Xuyên rời đi, Tô Ý nhanh chóng lấy một cái thìa từ dưới bàn, sau đó tạo ra một thìa nước, nhẹ nhàng đổ vào miệng ông Chu.
Khoảng ba, năm thìa sau, Tô Y mới dừng lại, lặng lẽ chờ đợi phản ứng.
Một vài phút trôi qua, quả nhiên ông ấy bắt đầu giật giật mí mắt, sau một lúc thì ông ấy hoàn toàn tỉnh lại.
Khi ông Chu tỉnh lại, đầu tiên ông ấy hơi hoảng hốt, chớp chớp mắt, sau đó thấy Tô Ý đứng bên giường, ông ấy mới dần phục hồi ý thức: “Tiểu Ý đấy à, cháu đến rồi? Thế Cận Xuyên đâu?”
Tô Ý thấy ông Chu quả nhiên tỉnh lại, lập tức đổ thêm một cốc nước ấm: “Ông, Cận Xuyên đi tìm bác sĩ, sắp trở lại ngay, ông uống nước để làm dịu cổ họng trước đi.”
Trong lúc ông Chu uống nước, Chu Cận Xuyên dẫn bác sĩ vào phòng bệnh.
Tô Ý nghe thấy động tĩnh, liền vội vàng đứng dậy mở cửa: “Cận Xuyên, ông đã tỉnh lại rồi.”
Mọi người nghe xong, nhìn vào trong phòng, chỉ thấy ông Chu vốn dĩ còn nằm trên giường thở yếu ớt, giờ đã tháo mặt nạ thở oxy, ngồi dựa vào giường uống nước một cách ngon lành.
Những bác sĩ đi cùng đều bị sốc: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Cận Xuyên cũng đầy ngạc nhiên, mặc dù anh đoán vợ mình ở lại là để giúp ông nội, nhưng không ngờ lại có thể tỉnh lại nhanh như vậy.
Điều này càng làm anh thêm tin tưởng vào suy đoán của mình.
Bác sĩ vào trong kiểm tra nhanh, tuy vẫn kinh ngạc nhưng không quên câu hỏi mà người nhà bệnh nhân đã nêu ra trước đó.
“Đồng chí Chu, xem ra màu môi của ông cụ không nghiêm trọng như cậu nói nhỉ?”
Tô Ý mím môi: 'Nói nhảm, thế mấy người trước đấy đã làm xét nghiệm gì rồi? Đây là màu môi vừa mới bình thường lại đấy chứ.”
“Với lại chúng tôi đã hỏi gia đình khi nhập viện, ông cụ không ăn thức ăn đáng ngờ nào cả.”
“Trúng độc không chỉ có ngộ độc thực phẩm, nếu thật sự bị người khác hạ độc thì sao?”
“Nếu các đồng chí nghi ngờ, chúng tôi sẽ lập tức lấy m.á.u để xét nghiệm, nhưng xét nghiệm độc chất thường khá phức tạp, phạm vi quá rộng và mất nhiều thời gian, có thể phải chờ vài ngày, và lại hiện tại đã quá thời điểm xét nghiệm tốt nhất rồi.”