Mọi người ăn nhanh bữa trưa, rồi cho ông Chu uống thuốc đông y đã sắc xong.
Triệu Lam thúc giục Chu Cận Xuyên và Tô Ý đi nghỉ ngơi: “Được rồi, ông đã có ba mẹ trông coi, các con lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Chu Cận Xuyên chưa cảm thấy buồn ngủ, nhưng sợ Tô Ý không chịu nổi, thế là anh vội vã dẫn cô lên lầu.
Khi đến tầng ba, Tô Ý vào phòng cưới nhìn, thấy phòng đã được trang trí xong, giường đã được trải đệm cưới, tường và trần nhà đều được trang trí trông rất hân hoan, vui vẻ.
Tô Ý nhìn bộ dạng bụi bặm của mình, Chu Cận Xuyên cũng không khá hơn bao nhiêu.
“Chúng ta hai người bẩn thỉu như vậy, thôi đừng ngủ trong phòng cưới nữa.
Hay là ngủ trên sofa ở ngoài phòng?”
Chu Cận Xuyên ngập ngừng một chút: “Để anh dẫn em đến phòng anh lúc trước, anh về ở phòng đó vài lần, phòng đấy vẫn ngủ được.”
Nói xong, anh lặng lẽ kéo Tô Ý xuống tầng hai.
Khi vào phòng, Tô Ý mới phát hiện đây là phòng Chu Cận Xuyên từ nhỏ đến lớn, bên trong còn có những bức ảnh từ thời thơ ấu của Chu Cận Xuyên, cùng với các mô hình ô tô và s.ú.n.g gỗ.
Tô Ý vào phòng như phát hiện ra thế giới mới, hứng thú nhìn trái nhìn phải trên bàn và giá sách.
Chu Cận Xuyên cảm thấy xấu hổ: “Những thứ đó đều là đồ từ hồi nhỏ, anh nhớ là đã cất dưới gầm giường rồi, sau này sau này anh đi lính ít khi về, không biết mẹ lại mang ra từ bao giờ.”
Tô Ý vừa xem vừa cười: “Không ngờ lúc nhỏ anh dễ thương như vậy, chẳng giống bây giờ tẹo nào.”
Chu Cận Xuyên đi đến nhìn, thấy cô đang cầm một bức ảnh xem chăm chú, không nhịn được hỏi: “Khác chỗ nào?”
“Ừm, khuôn mặt không thay đổi nhiều, chủ yếu là khí chất, lúc nhỏ trông anh dễ thương, cũng hay cười, giờ thì quá lạnh lùng.”
Chu Cận Xuyên xấu hổ kéo khóe miệng: “Thế hả?”
“Đương nhiên rồi, nếu không thì điều kiện tốt như vậy, sao hồi đó ở trong quân bộ không có cô gái nào dám nói chuyện với anh chứ? Chính là vì anh quá nghiêm túc đấy!”
Chu Cận Xuyên chỉ còn cách cười khổ, không biết cô đang khen hay chê mình nữa.
“Vợ ơi, đã đến giờ đi ngủ rồi.”
“Em vẫn chưa xem đủ mà."
Chu Cận Xuyên đành phải bế cô lên, sau đó lấy khung ảnh trong tay cô ra: “Ngủ trước đi, mấy thứ này em xem sau được mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-476.html.]
Tô Ý đang hứng thú xem, không ngờ vừa nằm lên giường, con buồn ngủ ập đến.
Dù sao cũng là do thức khuya quá lâu, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Chu Cận Xuyên nhìn vẻ mặt say ngủ của Tô Ý, không khỏi mỉm cười, lặng lẽ đắp chăn mỏng cho cô, rồi ôm cô nhắm mắt ngủ.
Hai người ngủ một giấc không mộng mị.
Khi tỉnh lại, trong phòng đã hoàn toàn tối đen.
Tô Ý duỗi người một cái, bên cạnh có một bàn tay đặt lên người cô: “Em dậy rồi à?”
“Vâng, mấy giờ rồi?”
Chu Cận Xuyên nâng tay lên, trong ánh sáng mờ ảo của phòng, anh xác định thời gian: “Sáu giờ ruỡi."
“Sao ngủ lâu vậy, nhanh dậy đi!”
“Không sao, ngủ thêm một lát nữa đi.”
Mặc dù gia đình không để ý, nhưng Tô Ý vẫn lo lắng về việc sắc thuốc cho ông Chu, vì dù sao mọi người sắc thuốc không tốt bằng cô.
Vì vậy, cô lại duỗi người, ngồi dậy.
Vội vàng chuẩn bị xong, xuống lầu, Triệu Lam quả nhiên đang sắc thuốc cho ông Chu.
Tô Ý lập tức tiến lên nhận lấy: “Ông đã đỡ hơn chưa ạ?”
Triệu Lam thở dài: “Dù ông không nói, nhưng tổn thương cũng không nhỏ.
Mẹ thấy cả buổi chiều ông không thèm ăn, vừa rồi mẹ mang cơm đến, ông cũng chỉ ăn được vài miếng.”
Nói xong, lại an ủi: “Không sao, để ông nghỉ ngơi hai ngày là sẽ ổn, con đứng đây canh lửa, để mẹ đi chuẩn bị bữa tối cho hai đứa.”
Sau khi Triệu Lam rời đi, Tô Ý lập tức mở nắp hũ thuốc để rót linh tuyền vào trong.
Sau đó, cô vẫy tay gọi Chu Cận Xuyên đến: “Anh xem lửa giúp em nhé, em vào bếp xem một chút."
Trong bếp, Triệu Lam đang giúp hai người hâm nóng món ăn.
DTV
Thấy Tô Ý vào, bà ấy giải thích: “Mẹ đã cho người làm về hết rồi, món này vừa nấu xong, chưa ai động đến, chỉ cần hâm nóng là ăn được."