Tô Ý đáp một tiếng rồi vội vàng giúp một tay: “Không cần làm nhiều món như vậy đâu mẹ ạ, con định nấu chút mì, xem xem ông nội có ăn không."
Triệu Lam vốn định nói ông ấy chắc chắn không ăn, nhưng nghĩ lại, biết đâu cháu dâu làm ông ấy lại muốn ăn thì sao: “Được, trong tủ lạnh còn có canh gà nấu từ sáng, mẹ lấy cho con."
Nhận được canh gà, Tô Ý liền tìm một lý do để đuổi Triệu Lam ra khỏi bếp.
Cô bắt đầu phi thơm gừng và cà chua cắt nhỏ, sau đó cho canh gà và linh tuyền vào, đun sôi rồi cho một ít thịt gà xé sợi, tiếp theo là mì, đập thêm hai quả trứng, cuối cùng cho rau cải vào.
Tắt bếp, thêm vài giọt dầu mè.
Chu Cận Xuyên ngửi thấy mùi thơm thì vào bếp: “Làm món gì mà thơm vậy?"
Tô Ý múc một bát đưa cho anh: “Em nghe mẹ nói ông nội không ăn tối nhiều, anh mang qua cho ông xem thử xem ông có ăn không, không ăn cơm mà uống thuốc thì không tốt cho dạ dày đâu."
Chu Cận Xuyên cảm động gật đầu: “Vợ ơi, em tốt thật tốt."
Nói xong, anh mang bát ra ngoài.
Tô Ý mang phần mì còn lại ra bàn ăn, rồi lén lút cùng Triệu Lam đến cửa phòng ông Chu.
Hai người đều lén lút lắng nghe...
"Ông nội, cháu nghe nói ông lại không ăn cơm đàng hoàng."
"Thằng nhóc hư, ông không thấy đói, khi nào đói ông sẽ tự biết mà ăn."
"Ông thật sự không đói sao? Vậy thì cháu và Tô Ý không chờ ông nữa, chúng cháu ăn trước vậy."
Nói xong, trong phòng có tiếng thìa khuấy trong bát: “Đây là món mì do cháu dâu của ông tự tay nấu, nếu ông không ăn, thì cháu đành ăn vậy."
Nói xong, anh nếm thử một miếng: “Ui, nước canh gà với vị cà chua chua chua ngon quá đi mất, sao lại thơm thế nhỉ..."
"Thằng nhóc thối kia, có gì đâu mà làm quá lên thế, một bát mì thôi mà, làm sao mà ngon như cháu tả được chứ, canh gà buổi trưa ông đã thử rồi, mỡ quá ông không uống nổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-477.html.]
DTV
Chu Cận Xuyên lại gần hơn: “Đó là vì ông chưa nếm thử tay nghề của cháu dâu ông mà thôi.
Cháu có lừa ông bao giờ đâu? Không tin ông thử ngửi xem."
Ông Chu cúi đầu ngửi: “Ôi, đúng là thơm thật đấy!"
Thấy Chu Cận Xuyên ăn được hai miếng, ông ấy lại đột nhiên thấy đói: “Cho ông thử một miếng đi."
"Bát này cháu đã ăn rồi."
"Ông không chê đâu."
"Không được, ông ra ngoài ăn đi, nhiều người ăn ngon hơn mà."
Ông Chu do dự một chút rồi xuống giường theo Chu Cận Xuyên ra ngoài.
Triệu Lam nghe vậy, lập tức kéo Tô Ý về bàn ăn, đồng thời không nhịn được cười nói: “Không trách được người ta nói người già như trẻ con, tuổi càng cao lại càng giống trẻ con."
Bữa ăn, ông nội ăn hai bát mì vẫn chưa no, cho đến khi mọi người không dám cho ông ấy ăn thêm nữa mới thôi.
Thấy ông ấy ăn uống ngon miệng, Chu Hoằng Nghĩa và Triệu Lam cảm thấy rất vui: “Chỉ cần ăn uống ngon lành, là cơ thể ba sẽ nhanh chóng hồi phục thôi.”
"Đám cưới của cháu trai sắp tới rồi, ông phải chăm sóc sức khỏe thật tốt mới được."
Chu Cận Xuyên cũng cười an ủi: “Đúng vậy, sau này cháu và Tô Ý sẽ thường xuyên về nhà thăm ông."
Nghe vậy, ông nội lập tức hừ một tiếng: “Ông cần hai đứa xuất hiện làm gì, việc quan trọng là nhanh nhanh chóng chóng sinh cho ông một đứa chắt đi!"
Chu Cận Xuyên ngượng ngùng cười: “Cơ thể cháu vừa mới hồi phục, không nên vội đâu ông ạ, chúng cháu còn định hưởng thụ không gian hai người trong vài năm nữa, nên ông nội phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, đợi thêm vài năm nữa mới được!"
"Ài, được thôi! Dù sao thì giờ cháu dâu cũng đã có rồi, không như trước đây cứ phải thấp thỏm lo lắng nữa, vậy thì ông già này sẽ sống thêm vài năm nữa vậy."
Thấy ông nội lại tiếp tục đùa giỡn, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi sức khỏe ông nội ổn định hơn, Tô Ý lại quay về nhà mẹ đẻ..