Diêu Ngọc Phương ngừng lại một lúc rồi thở dài: “Dù sao bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, em gái, em yên tâm, có các anh của em ở đây, bọn họ không dám tới gây chuyện đâu."
Tô Ý ừ một tiếng ngay sau đó liền nhìn thấy Tô Nhân bước đến chỗ hai người kia.
"Các người đến đây làm gì?"
Lâm Gia Quốc nhìn Tô Nhân một cái thật sâu, sau đó cúi đầu nói: “Dù chúng ta đã ly hôn, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày trọng đại của Tiểu Ý, theo tình theo lý chúng tôi cũng nên xuất hiện ở đây, bà yên tâm, chúng tôi không phải đến để gây rối."
Nói xong, ông ta còn đẩy nhẹ Lâm Lạp Bắc một cái.
Lâm Lạp Bắc có chút không phục mím môi nói: “Mẹ, chúng con đến để giúp một tay."
Tô Nhân nhìn lướt qua hai người một lượt, rồi thản nhiên nói: “Không cần giúp gì cả, đừng cản trở đã là tốt lắm rồi."
DTV
Nói xong, bà ấy đang tính cách để âm thầm đuổi hai người bọn họ đi khỏi nơi này, để tránh làm ảnh hưởng đến chuyện tốt lần này.
Ai ngờ còn chưa kịp mở cửa, bên ngoài đã vang lên tiếng pháo.
Rồi nhìn thấy lão nhị và lão tam vui vẻ bước vào sân: “Mẹ, em rể đến rồi."
Tô Nhân không kịp để ý đến Lâm Gia Quốc và Lâm Lạp Bắc nữa, liền vội vàng gọi người trong nhà họ Tô đến: “Trông chừng hai người bọn họ, đừng để bọn họ gây rối."
Nói xong, bà ấy liền hớn hở chạy lên lầu.
Sau khi mọi người rời đi, Lâm Lạp Bắc mới không vui mở miệng: “Ba, ba thấy không, con đã nói rồi đến đây cũng chẳng được đối xử tử tế gì, làm như chúng ta cố tình đến để gây rối vậy.”
Lâm Gia Quốc mím môi: “Được rồi, đừng nói nữa, dù sao bọn họ cũng không đuổi chúng ta đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-479.html.]
Trong khi đó, cả người Chu Cận Xuyên đã mặc quân phục, tay cầm một bó hoa tươi đi vào.
Chỉ thấy dáng người anh cao lớn, oai phong lẫm liệt, nếu không phải trước n.g.ự.c đeo bông hoa đỏ có chữ chú rể, người ta sẽ nghĩ rằng anh đang tham gia một sự kiện quan trọng nào đó.
Trong sự vây quanh của mọi người, Chu Cận Xuyên lập tức bước nhanh lên tầng hai.
Ai ngờ còn chưa kịp bước lên cầu thang đã bị mọi người chặn lại, Chu Cận Xuyên liền nhanh chóng ra hiệu cho Tạ Tiểu Quân ở phía sau, một người lo phát bao lì xì, người kia thừa cơ chạy lên lầu.
Những người đi cùng Chu Cận Xuyên đều là con nhà cán bộ lớn lên cùng nhau, vừa nhìn thấy anh ra hiệu, bọn họ liền nhanh chóng giúp chặn mọi người lại.
Chu Cận Xuyên thành công đi lên tầng hai, nhưng khi đến cửa lại bị mấy người anh ngăn lại.
Lâm Trạch Tây là người đầu tiên gây khó dễ: “Chỉ dễ dàng vậy mà muốn đón em gái tôi đi? Phải làm cho chúng tôi, mấy người anh và mẹ đều phải hài lòng gật đầu mới được."
Lâm Hạo Nam cũng cười nói: “Mẹ, mẹ lên trước, có yêu cầu gì cứ nói bây giờ còn chưa muộn."
Tô Nhân cũng bị bầu không khí náo nhiệt lây nhiễm, sớm quên mất hai vị khách không mời mà đến đang ở dưới lầu.
Chỉ thấy bà ấy cười hì hì suy nghĩ một lúc, đang định mở miệng hỏi gì đó, thì bất ngờ nghe Chu Cận Xuyên lớn tiếng nói: “Mẹ, sau này con sẽ đối xử tốt với Tiểu Ý, cả đời này con sẽ chăm sóc cô ấy thật lòng, mẹ cứ yên tâm nhìn con thể hiện sau này nhé!"
Tô Nhân bị anh làm ngắt lời như vậy, cũng quên luôn chuyện đang định hỏi gì, liền cười hì hì lấy một phong bao lớn ra, hài lòng đưa cho anh.
Lão nhị và lão tam nhìn thấy như vậy cũng chỉ biết dở khóc dở cười.
Đến lượt vợ chồng Lâm Vọng Đông, hai người chỉ thật thà dặn dò vài câu: “Em rể, em gái suốt hai mươi năm qua đã chịu không ít khổ cực, sau này gả vào nhà họ Chu của em, em phải đối xử tốt với em ấy, không được để em ấy chịu thiệt nữa."
Chu Cận Xuyên trịnh trọng gật đầu: “Anh cả chị dâu cả cứ yên tâm, em nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy.".