Mọi người đều không biết hai người đang thì thầm to nhỏ bàn tán cái gì, chỉ thấy bọn họ cười vui vẻ nói chuyện, nên ai cũng khen hai người trẻ tuổi tình cảm tốt, ngọt ngào như mật.
Ở thành phố Bắc Kinh người ta có phong tục là phải mở tiệc trước mười hai giờ trưa.
Vì vậy sau khi mọi người ăn uống no nê, thời gian vẫn chưa đến hai giờ chiều.
Sau khi tiễn khách cùng với ba mẹ chồng, và chia tay gia đình nhà mẹ của mình một cách lưu luyến, Tô Ý mới dẫn Diệp Tiểu Vũ và Noãn Noãn cùng nhau trở về nhà họ Chu.
Khi về đến nhà, chỉ thấy trong phòng khách có hai người phục vụ đang dọn dẹp vỏ hạt dưa và trái cây trong sân, còn lại thì không nhìn thấy ai khác.
Tô Ý ngạc nhiên nhìn xung quanh một cái, cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền nghe mẹ chồng thúc giục cô lên lầu nghỉ ngơi: “Tiểu Ý sáng nay dậy sớm, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nhiều một chút, tối nay còn có người đến náo động phòng, đừng để bị mệt mỏi."
Tiểu Noãn nghe vậy, cũng muốn đi theo Tô Ý lên lầu.
May mắn là Tiểu Vũ không nói hai lời đã lập tức kéo cô bé trở lại: “Anh sẽ dẫn em lên lầu hai chơi, chơi một hồi mệt thì em đi ngủ, đừng làm phiền chú với thím."
Mọi người nghe vậy, tất cả đều không nhịn được cười.
Chu Cận Xuyên cũng kéo Tô Ý lên lầu, khi đến lầu hai, anh liền cúi xuống bế cô lên.
Tô Ý giật mình: “Giữa ban ngày ban mặt, anh làm gì vậy, mau thả em xuống, lát nữa mấy đứa trẻ nhìn thấy."
Chu Cận Xuyên cười khẽ: “Vợ yêu, em đang suy nghĩ gì vậy? Chỉ là anh nhìn thấy em đi giày cao gót quá mệt mỏi!"
Tô Ý ngượng ngùng mím môi.
[Em chẳng nghĩ gì cả, anh có tin không? Dù sao em cũng không tin.]
Chu Cận Xuyên không nhịn được cười, giả vờ thở hổn hển nói: “Trưa nay em ăn không ít đấy, làm sao lại nặng như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-482.html.]
Tô Ý tức giận véo vào cánh tay anh, nhưng lại phát hiện không véo nổi.
Chu Cận Xuyên nhìn vẻ mặt vừa tức giận vừa ngượng ngùng của cô, cảm thấy vừa thích thú vừa không nhịn được cười khẽ: “Đùa thôi, lát nữa anh có việc phải đi ra ngoài một lát, em ngủ trước đi, anh sẽ về trước khi trời tối"
Tô Ý nghe vậy, không nhịn được a một tiếng: “Có phải là người đã chạy rồi phải không?"
Lúc nãy khi ở dưới lầu cô đã cảm thấy có gì đó không được bình thường, nhưng lúc đó nghĩ là bọn họ đã bị đưa đi nơi khác để thẩm vấn.
Chu Cận Xuyên thấy cô lo lắng, liền gật đầu: “Yên tâm đi, sở dĩ để cô nhỏ và ông ta ở cùng một chỗ với nhau là vì biết cô nhỏ sẽ thả để ông ta chạy."
"Ừ, thả dây dài câu cá lớn, cụ thể chờ anh về rồi anh sẽ kể tỉ mỉ cho em, anh đi rất nhanh sẽ trở về."
"Cố tình thả chạy?"
DTV
Nói rồi, anh vội vàng tháo bông hoa đỏ trước n.g.ự.c của mình xuống.
Tô Ý thấy anh vội vã rời đi, cũng đứng dậy theo: “Vậy em cũng xuống lầu tìm Noãn Noãn để ngủ chung nhé, giường này toàn là quế viên đậu phộng cũng không cách nào ngủ được, anh nhất định phải an toàn trở về đấy, lần này nếu lại làm cả người bị thương, em sẽ trực tiếp tái giá đấy."
Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ cười khổ, ngay sau đó hôn lên trán cô một cái: “Yên tâm đi, anh chỉ qua đó xem tình hình một chút thôi, rất nhanh sẽ trở về."
Sau khi Chu Cận Xuyên rời đi, Tô Ý liền ôm Noãn Noãn ngủ trên chiếc giường nhỏ của cô bé.b Có lẽ vì quá mệt mỏi, cuối cùng cô ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, Tô Ý lại gặp ác mộng, nằm mơ thấy Chu Cận Xuyên gặp nguy hiểm, khiến cô hoảng sợ giật mình tỉnh dậy.
Khi tỉnh lại thấy căn phòng chìm trong bóng tối, liền không nhịn được kêu lên một tiếng: “Cận Xuyên—"
"Anh ở bên đây."
Giọng nói quen thuộc vang lên, đồng thời đèn trong phòng cũng được bật sáng.
Tô Ý vừa tỉnh giấc từ cơn ác mộng vẫn còn chút run sợ: “Cận Xuyên, anh về rồi à?".