Chu Cận Xuyên mỉm cười bước đến ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Sao vậy? Có phải em nằm mơ gặp ác mộng hay không?"
Tô Ý gật đầu, rúc vào lòng anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mới dần dần cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Sau khi ôm nhau một lúc, Tô Ý mới lấy lại tinh thần, liền vội hỏi tình hình: “Thế nào rồi? Bắt được người chưa?"
Chu Cận Xuyên gật đầu: “Bắt được không ít người."
"Vậy họ khai gì chưa? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì tại sao lại đi hạ độc ông nội?"
Chu Cận Xuyên hơi ngập ngừng, sau đó mới mở miệng nói: “Gần đây các gián điệp nước ngoài hoạt động ngày càng táo tợn tại Bắc Kinh, ông nội trước giờ luôn có thái độ cứng rắn đối với chính phủ bọn họ, cho nên trở thành mục tiêu bị nhắm đến."
"Mạnh Chí Cường chính là bị bọn họ gài bẫy nắm được điểm yếu, buộc ông ta phải hạ độc ông nội, tình hình chi tiết cụ thể còn cần điều tra thêm."
Tô Ý hít sâu một hơi: “Thật là đáng sợ, còn nguy hiểm hơn cả trong phim, may mà ông nội không bị làm sao."
"Thế còn cô nhỏ thì sao?"
"Cô ấy cũng không biết chuyện này, nhưng cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm, bây giờ đang bị giám sát tại nhà, người cũng an toàn rồi."
Chu Cận Xuyên giải thích xong, liền ra hiệu bảo cô giữ im lặng: “Chuyện này không được nói với ai, biết không?"
Tô Ý liếc nhìn anh với ánh mắt đã hiểu, sau đó dùng tay ra dấu kéo khóa miệng: “Yên tâm, em hiểu mà, là vợ của quân nhân tự giác cơ bản em vẫn phải có."
Chu Cận Xuyên nhìn cô trước đó còn sợ hãi đến rơi nước mắt giờ lại bắt đầu tinh nghịch, không nhịn được mỉm cười nhéo nhẹ má cô một cái.
"Được rồi, tiểu tổ tông của anh, đừng ở chỗ này buôn dưa lê nữa, đừng quên hôm nay là ngày gì, mau dậy sửa soạn một chút, trời sắp tối rồi lát nữa sẽ có người đến đấy."
Tô Ý vội vàng mang giày xuống giường, vừa làm vừa tiếp tục hỏi: “Buôn dưa lê gì chứ? Em chẳng biết anh đang nói gì."
Chu Cận Xuyên mỉm cười: “Em nghe nhầm rồi, anh nói đừng ngạc nhiên nữa, mau xuống dưới lầu với anh."
Tô Ý hơi nhíu mày, rồi lập tức bỏ qua, ngoan ngoãn đi theo anh xuống dưới lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-483.html.]
Xuống đến nơi, ông nội và ba chồng đã dẫn Tiểu Vũ và Noãn Noãn ăn tối rồi.
Triệu Lam đang từ phòng bếp bưng sủi cảo đi ra: “Tiểu Ý mau lại đây, sủi cảo vừa mới nấu xong, mau đến ăn thử một chút nào."
Tô Ý ngượng ngùng vội vàng tiến tới nhận lấy.
Cả nhà vừa ăn được một nửa, thì nghe thấy tiếng gõ cửa ồn ào ở bên ngoài.
Tô Ý cũng không tiện ăn tiếp, liền vội giúp dọn dẹp bàn ăn.
DTV
Rõ ràng là mọi người đợi đến khi trời tối mới đến để náo động phòng đây mà.
Triệu Lam có ý định giúp bọn họ ngăn cản một chút: “Sớm như vậy các người đã ăn tối chưa? Nhà có sủi cảo, ngồi ăn chút đã."
Mọi người đâu có tâm trạng gì để mà ăn sủi cảo chứ, cứ thúc giục Chu Cận Xuyên dẫn đi tham quan phòng tân hôn.
Chu Cận Xuyên thấy vậy, liền kéo Tô Ý cùng đi lên lầu ba cùng với mọi người.
May mắn thay, những người trẻ thời nay phần lớn vẫn khá lịch sự.
Những trò nghịch ngợm trong phòng tân hôn chẳng qua chỉ là cắn táo, chia sẻ kinh nghiệm yêu đương, cõng vợ làm vài cái chống đẩy thôi.
Những thứ này đối với Chu Cận Xuyên mà nói chẳng qua chỉ là một đĩa đồ ăn, có anh ra mặt, Tô Ý chỉ cần đứng sau là được.
Sau khi mọi người náo loạn mấy vòng, Chu Cận Xuyên bắt đầu tìm cớ để tiễn khách.
"Vừa rồi lúc hít đất hình như tôi bị trật ở đây, à, đúng rồi, chỗ eo này, không sao đâu, nghỉ ngơi một chút là được."
"Vết thương không sao, đã lành từ lâu rồi, bình thường không sao cả, chắc là do hôm nay mệt quá.
"Được, tôi không tiễn nữa, mọi người trở về cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Đợi mọi người rời đi, Chu Cận Xuyên đứng sau cánh cửa nghe ngóng một chút, xác nhận ngoài hai người ra thì không còn ai khác trên lầu, lúc này mới hài lòng trở lại giường..