Chu Cận Xuyên nhếch môi cười, bước tới gần cô: “Nhìn gì thế?”
“Không, không nhìn gì hết, em cảm thấy vết sẹo trên cơ thể anh hình như không còn rõ nữa rồi.”
Chu Cận Xuyên ồ một tiếng: “Thế à? Vậy em lại nhìn bên kia kỹ một chút xem sao.”
Tô Ý kêu lên ô một tiếng rồi vội vàng che mặt lại: “Không nhìn nữa, không nhìn nữa, chúng ta phải dậy ngay thôi, ngày đầu tiên mà ngủ muộn thế này, thật không còn mặt mũi gặp ai.”
Nói xong, cô lại vội vã tiếp tục mặc quần áo.
Chu Cận Xuyên thấy cô luống cuống mặc đồ, liền cười kéo cô lại: “Đừng vội, trong nhà không có ai cả."
Tô Ý sững sờ một chút: “Trong nhà không có ai?”
“Ừ, ông nội đi dạo rồi, ba đi làm, mẹ sáng đưa hai đứa trẻ đi học xong thì hẹn bạn, cố ý để nhà lại cho chúng ta, chính là sợ em không thoải mái.”
Tô Ý thực sự thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay anh cũng không phải đến đơn vị hay sao?”
Chu Cận Xuyên nhìn cô mắt vẫn còn ngái ngủ, không nhịn được mà vuốt nhẹ tóc cô: “Ngốc à, bây giờ anh đang nghỉ phép mà, nói đi, hôm nay muốn đi dạo chơi ở đâu nào?”
Tô Ý vừa dọn dẹp vừa trả lời: “Chắc chắn là đến tiệm cơm rồi, mấy hôm trước bận quá không thể để ý đến, may mà nhờ có anh ba giúp đỡ, bắt đầu từ hôm nay em sẽ toàn tâm toàn ý lo cho tiệm cơm, các trường đại học xung quanh đều đã đi học lại rồi, tiệm cơm này của em cũng phải khai trương sớm mới được.”
“Đúng rồi, chiều nay chúng ta cùng đi lên trường học đón Tiểu Vũ và Noãn Noãn đi, mấy ngày nay bận quá không quan tâm hai đứa được, toàn là bà ngoại và bà nội đi đón thôi.”
Chu Cận Xuyên vốn định nhân kỳ nghỉ phép này dẫn cô đi chơi đi dạo một chút.
Nhưng nhìn thấy cô một lòng lo lắng cho tiệm cơm và mấy đứa trẻ, mặc dù có chút ghen tỵ, nhưng mà anh vẫn vui vẻ đồng ý: “Được, nghe em hết.”
Hai người ăn một bữa sáng và trưa nhanh chóng rồi định đến tiệm cơm.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-485.html.]
Bởi vì khoảng cách không xa, hai người quyết định đi bộ, vừa đi vừa để Tô Ý làm quen với môi trường xung quanh.
Khi đến tiệm cơm, mọi người đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho chuyện khai trương vào hai ngày tới.
Tô Ý ngại ngùng chào một tiếng: “Em đến muộn rồi.”
Từ Tiểu Cần và những người khác nghe thấy giọng nói, lúc này mới nhìn thấy hai người đi tới: “Hai người hôm qua mới tổ chức đám cưới xong, làm sao hôm nay đã đến rồi?”
Chu Cận Xuyên liền giúp bê bàn ghế: “Không có cách nào khác, bà chủ Tô nhớ nơi này quá, không đến không được.”
Tô Ý cười trêu anh một cái, rồi ngay sau đó kéo Tiểu Cần đi dạo một vòng quanh tiệm cơm.
Sảnh lớn ở tầng dưới và các phòng riêng ở tầng trên đều đã được trang trí xong, dụng cụ trong phòng bếp cũng đã đến.
Ngoại trừ thịt tươi, cá tươi và rau, các nguyên liệu nấu ăn khác có thể mua đều đã được mua sẵn.
ô Ý đi một vòng, sau đó lấy ra một cuốn sổ tay từ trong túi: “Mọi người xem đi, đây là thực đơn em đã chuẩn bị, chỉ in một bản, nếu không có vấn đề gì thì lát nữa em sẽ in thêm.”
Mọi người nghe vậy liền xúm lại xem.
Thời điểm này, in màu chưa phát triển, Tô Ý tự chụp ảnh màu rồi rửa ra, sau đó nhờ chủ tiệm ảnh làm thành cuốn sổ, dưới mỗi bức ảnh đều có tên món ăn và giá tiền.
Dù không thể so sánh với thực đơn tinh xảo của sau này, nhưng với điều kiện hiện tại đã được xem là rất tốt rồi, dù sao thực đơn của tiệm cơm quốc doanh cũng chỉ có một tấm bảng treo trên tường ghi tên món ăn và giá cả mà thôi.
Sau khi mọi người mở ra xem qua thì đều trầm trồ khen ngợi, nói rằng đây là lần đầu tiên thấy thực đơn có hình minh họa như vậy.
Đúng lúc mọi người đang hào hứng xem thực đơn, Tô Nhân cũng bước vào tiệm cơm.
Tô Ý ngẩng đầu lên, liền vội vàng đứng dậy: “Mẹ, sao mẹ cũng đến đây?”.