Tô Nhân cười một tiếng: “Mẹ ở nhà rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì làm, sang đây hỗ trợ giúp đỡ mọi người một chút, bây giờ sức khỏe của mẹ đã gần như hoàn toàn hồi phục, mỗi ngày không làm việc thì thấy sức không dùng hết, không thể ở yên một chỗ được.”
Tô Ý thấy sắc mặt mẹ hồng hào, khí sắc tốt hơn nhiều so với lúc mới gặp, không khỏi cảm thấy an tâm vui vẻ.
Nước linh tuyền điều dưỡng chỉ là một mặt.
Mặt khác, là vì tìm lại được con gái ruột, lại chấm dứt được cuộc hôn nhân chịu đựng bấy lâu, cuộc sống như bỗng chốc mở ra một chân trời mới.
Cuộc sống càng ngày càng có triển vọng.
Tô Ý không đành lòng từ chối lòng tốt của mẹ, liền nũng nịu ôm lấy cánh tay bà ấy cười nói: “Cảm ơn mẹ đã đến giúp con một tay, đúng rồi, chúng con đang xem thực đơn đây, đúng lúc mẹ giúp chúng con cho ý kiến đi.”
Nói xong, cô nhường chỗ của mình cho Tô Nhân.
Tô Nhân ngồi xuống cẩn thận xem thực đơn, vừa xem vừa không kìm được khen ngợi: “Rất tốt, mấy món này nhiều người chưa từng ăn qua, có thêm hình minh họa thì trực quan hơn hẳn.”
Nói xong, bà ấy lại hỏi: “Bảng hiệu của tiệm cơm đã làm xong chưa?”
Tô Ý gật đầu: “Con đã đặt làm rồi.”
“Gọi mlà tiệm cơm Như Ý đúng không?”
Tô Ý lắc đầu một cái: “Con đã đổi rồi, giờ gọi là Tô Ký Xuyên Thái, sau này chúng ta còn phải cố gắng để tiệm cơm mở thêm chi nhánh ở thành phố Bắc Kinh, cố gắng mở chuỗi cửa hàng trên toàn quốc mới được, đến lúc đó toàn quốc đều gọi là Tô Ký.”
Sau khi Tô Nhân nghe con gái giải thích xong phản ứng đầu tiên là hơi sững sờ, ngay sau đó hai mắt bắt đầu đỏ ửng lên.
Bà ấy biết, đây là con gái đã ghi nhớ những lời dặn dò lúc trước của mình ở trong lòng.
Muốn làm cho tên tuổi nhà họ Tô nổi tiếng trở lại.
Không nhịn được xúc động nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Ý: “Tốt lắm, mẹ mong chờ ngày đó.”
Bàn bạc xong chuyện thực đơn, Tô Ý lại trao đổi với Trương Thiên Hoa về việc sắp xếp nhà bếp, đầu bếp ở tỉnh Tứ Xuyên mà cô tuyển đã bắt đầu làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-486.html.]
Sau đó cô lại bàn bạc với Từ Tiểu Cần về việc phục vụ, thu ngân ở phía trước.
Lo xong mọi việc, Tô Ý nhìn đồng hồ đeo tay lúc này mới kêu lên: “Ai nha, bọn trẻ sắp tan học rồi, không được, chúng ta phải đi nhanh lên thôi.”
Nói xong, cô vội vàng lên lầu gọi Chu Cận Xuyên đang giúp đỡ mọi người ở trên đó xuống.
Hai người nhanh chóng đi đến trường học, đã thấy lác đác có vài đứa trẻ bắt đầu ra ngoài.
May mắn là vẫn chưa thấy bóng dáng Tiểu Vũ và Noãn Noãn.
Hai người đứng đợi một lúc, các bà mẹ và bà nội đang đón cháu ở bên cạnh không khỏi liếc nhìn bọn họ: “Hai người còn trẻ tuổi như vậy, mà con đã đi học tiểu học rồi sao?”
DTV
Chu Cận Xuyên vừa định mở miệng, Tô Ý đã kéo cánh tay anh nói: “Ừ, anh trai đã học lớp ba rồi, em gái năm nay mới vào lớp một."
Nghe xong, mọi người không khỏi ngạc nhiên và thán phục.
"Vậy là các người phải kết hôn sớm lắm, sinh con cũng sớm."
"Nhìn đồng chí nữ này còn trẻ tuổi vậy, thật đúng là không thể ngờ."
Chu Cận Xuyên củi đầu nhìn Tô Ý với vẻ bình thản, không nhịn được mà cười khẽ.
Khi mọi người còn đang tám chuyện, Diệp Noãn Noãn ở bên kia đã từ cổng trường chạy ra.
Tô Ý thấy vậy liền vội vàng gọi: “Noãn Noãn, ở bên này."
Diệp Noãn Noãn cũng không ngờ hôm nay hai người bọn họ lại đến đón mình, vui vẻ chạy nhanh tới: “Chú, thím——"
Tô Ý đang vui vẻ vẫy tay, miệng cười toe toét.
Nghe thấy Diệp Noãn Noãn gọi mình như vậy, cô liền lúng túng kéo Chu Cận Xuyên rời đi.
Khi đến gần Diệp Noãn Noãn, Tô Ý liền hỏi: “Anh trai đâu, tại sao còn chưa đi ra?"
Diệp Noãn Noãn nhìn thấy các bạn nhỏ khác đều đã lần lượt được đón về, mà anh trai mình vẫn chưa xuất hiện..