Đúng vào giờ ăn trưa, Tô Ý bận đến mức gần như không thể đứng yên.
Đột nhiên trong đại sảnh vang lên tiếng hét chói tai của một người phụ nữ.
Tô Ý vội vàng nhìn qua, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi tóc dài, hoảng hốt chỉ vào đĩa thức ăn và kêu lên: “Có con ruồi!”
“Mọi người mau đến đây nhìn xem, tại sao tiệm cơm này lại độc ác như vậy, ruồi còn được coi là thịt băm, cái này làm sao mà để cho người ăn được?”
Tô Ý thấy tình hình, không nói hai lời liền bước lên phía trước.
Nhìn mấy đĩa thức ăn ở trên bàn: “Ruồi ở đâu vậy?”
DTV
Cô gái tóc dài hung hăng đứng lên đầy khí thế, chỉ vào đĩa đậu hũ ma bà: “Ở trong này, chẳng lẽ còn là tôi lừa gạt cô hay sao? không tin thì gọi tất cả mọi người đến xem một chút.”
Nói rồi, cô ta liền gọi các thực khách ở các bản gần đó đến quan sát.
Tô Ý cúi xuống nhìn một cái, quả thật trong đĩa đậu hũ ma bà có một con ruồi.
Vừa định tìm hiểu chuyện gì xảy ra, thì nhìn thấy cô gái tóc ngắn ngồi phía đối diện đang cúi đầu có vẻ lo lắng, mím môi căng thẳng.
Vì vậy Tô Ý liền đoán chuyện này có điều gì đó không đúng.
Nghĩ như vậy, Tô Ý không nói nhiều liền cầm đĩa đậu hũ ma bà lên, để ở trước mặt nhìn kỹ một lúc.
“Ruồi ở đâu? Tôi không nhìn thấy.”
Cô gái tóc dài nghe vậy, không nói gì thêm mà chỉ vào đĩa thức ăn: “Một thứ đen to như vậy, mà cô lại bảo là không nhìn thấy, hay là giả vờ không thấy?”
Tô Ý cầm đũa gần đó và khuấy lên, sau đó dùng tay lấy thứ màu đen mà cô gái tóc dài kia chỉ đặt ở đầu ngón tay và đưa cho mọi người xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-492.html.]
“Mọi người nhìn rõ, đây có phải là con ruồi hay không?”
Mọi người tụ tập lại nhìn xem một chút, ngay sau đó liền cười ầm lên: “Tôi nói làm sao có thể có con ruồi, hóa ra là hạt tiêu, rõ ràng là cô gái này chưa bao giờ nấu ăn, không phân biệt được hạt tiêu với con ruồi.”
“Đúng vậy, chỉ là một món đồ bé xíu xìu xiu như vậy mà bị làm cho ngạc nhiên, thật là nhạy cảm.”
Cô gái tóc dài kia vẫn đang la hét vênh váo, không ngờ một giây sau đó liền nghe mọi người đều nói đó là hạt tiêu.
Không thể tin dụi mắt một cái.
Vừa rồi rõ ràng là con ruồi, tại sao bây giờ lại biến thành hạt tiêu?
Vì vậy, cô ta liền ngạc nhiên quay sang nhìn cô gái tóc ngắn ngồi đối diện: “Bạch Miêu Miêu, đây là xảy ra chuyện gì? Vừa rồi cô cũng nhìn thấy rõ ràng, đó chính là một con ruồi!”
Nói xong, cô ta kích động quay lại nói với mọi người: “Tôi dám thề, lúc nãy tôi thật sự thấy đó là một con ruồi, tôi tuyệt đối không nói dối.”
Mọi người im lặng lắc đầu một cái: “Cô thấy được? Chẳng lẽ tất cả chúng tôi ở đây đều bị mù hay sao?”
Cô gái tóc dài kia nghe vậy, càng sốt ruột: “Bạch Miêu Miêu, cô nhanh nói đi.”
Bạch Miêu Miêu bị đẩy vào tình huống khó xử đứng lên.
Chỉ thấy cô ấy do dự một lúc, ngay sau đó khuyên nhủ: “Tĩnh Đồng, có lẽ mới vừa rồi là chúng ta nhìn nhầm, hạt tiêu lại tưởng là con ruồi, cô mau ngồi xuống đi, đừng làm ầm ĩ nữa.”
Chu Tĩnh Đồng kinh ngạc nhìn kẻ phản bội ở trước mắt, ngay sau đó lại quay sang nhìn về phía Tô Ý: “Cho dù không phải là con ruồi, tại sao trong món ăn lại có nhiều hạt tiêu như vậy, lỡ chẳng may ăn phải cũng sẽ cảm thấy khó chịu.”
Tô Ý thấy cô ta muốn đổ lỗi mà không thành, bắt đầu quấy rối, liền cười nói: “Món đậu hũ ma bà của tôi không cho hạt tiêu thì cho gì? Cho gia vị khác thì mùi vị cũng không hợp.”
Nói xong, cô quay sang nhìn về phía mọi người: “Xin lỗi, đã làm phiền mọi người, mặc dù tiệm cơm của chúng tôi là tư nhân, nhưng vệ sinh và an toàn luôn được đặt lên hàng đầu, cũng hoan nghênh mọi người giám sát.”
Sau khi Tô Ý nói xong, những khách hàng cũ đến ăn đều giơ ngón tay cái lên khen ngợi..