Lâm Lạp Bắc tỉnh táo trở lại, nhìn Tô Ý một cái: “Miệng lưỡi của cô sắc bén như vậy, tôi không thể cãi lại nổi, hơn nữa chuyện này quả thực là lỗi của cô ấy, cô nói đi, cần bao nhiêu tiền bồi thường thì cô mới chịu hoà giải?"
Tô Ý cười lạnh, rồi chớp mắt một cái: “Hoà giải? Ý của anh là anh sẽ chi tiền thay cô ta sao? Đúng rồi, tôi đang muốn hỏi anh chuyện này, làm thế nào mà Lâm Thư Tuyết biết tôi mở tiệm cơm ở đây? Còn hiểu rõ mọi chuyện như vậy?"
Lâm Lạp Bắc nghe xong lập tức đỏ mặt: “Trong điện thoại con bé hỏi tôi về tình trạng gần đây của cô, tôi chỉ nói bâng quơ thôi, tôi không biết con bé lại nói cho bạn bè."
Tô Ý hừ một tiếng: “Vị đồng chí Chu này mới vừa nói, cô ta đến đây gây sự vì tôi đã bắt nạt Lâm Thư Tuyết quá mức, vậy thì trước mặt mọi người anh hãy nói rõ ràng xem, tôi có bắt nạt Lâm Thư Tuyết không?"
Lâm Lạp Bắc cúi đầu suy nghĩ một lúc.
Trước đây, anh ta cũng luôn nghĩ rằng Tô Ý đã cướp đi mọi thứ của Lâm Thư Tuyết.
Nhưng giờ nếu thật sự xem xét lại, thì hình như không có việc gì là Tô Ý chủ động bắt nạt Lâm Thư Tuyết cả.
Nghĩ đến đây, mặt Lâm Lạp Bắc nóng bừng lên.
Do dự một lúc, cuối cùng anh ta nhỏ giọng nói: “Không có, không có ai bắt nạt Lâm Thư Tuyết."
Nói xong, anh ta lại do dự bổ sung: “Nhưng mà, Tiểu Tuyết không thể nào cố ý kích động bạn bè đến đây phá tiệm cơm của cô cả, có lẽ tất cả chuyện này là một sự hiểu lầm, có lẽ do con bé không quen với cuộc sống ở nông thôn nên mới khóc lóc với bạn bè thôi."
DTV
Tô Ý nghiến răng: “S, B."
Lâm Lạp Bắc ngẩn ra: “Cô nói gì?"
"Tôi nói, bộ não là thứ tốt, tiếc rằng anh không có."
Lâm Lạp Bắc bị đáp trả đến nghẹn lời, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát ngoài cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-495.html.]
Tô Ý trực tiếp giao các chứng cứ đã thu được khi nãy cho cảnh sát, những thực khách tại hiện trường cũng tích cực làm chứng.
Chuyện nhanh chóng được làm rõ, Chu Tĩnh Đồng cũng bị công an đưa lên xe.
Lâm Lạp Bắc bất đắc dĩ nhìn Tô Ý một cái, ngay sau đó cũng nhấc chân rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, tiệm cơm nhanh chóng trở lại bình thường.
Từ Tiểu Cần thật sự cảm thấy ngưỡng mộ Tô Ý: “Chị Tô, vừa rồi chị xử lý hai người kia siêu đã, chị có thấy sắc mặt tái mét của họ không, đúng rồi, công an có thực sự sẽ giam giữ hoặc yêu cầu bồi thường cho tiệm chúng ta không ạ?"
Tô Ý mỉm cười nhìn cô ấy: “Chúng ta không cần bồi thường gì, chỉ cần làm lớn chuyện này, để sau này người khác không dám đến đây làm điều những chuyện tương tự thôi."
"Cô gái họ Chu kia có lẽ sẽ bị đưa đi giáo dục một chút, nhưng không phải cô ta rất sợ người nhà biết sao? Đúng lúc để gia đình cô ta đến đón về."
Từ Tiểu Cần nghe xong, lặng lẽ đưa ngón tay cái lên tán thưởng Tô Ý.
Tô Ý lo lo lắng mẹ mình biết chuyện này sẽ lại cảm thấy không vui, vì vậy đã dặn mọi người phải giữ bí mật với bà ấy.
Ai ngờ, ngày hôm sau, cô gái tóc ngắn tên Bạch Miêu Miêu lại đến.
Mặc dù hôm qua cô ấy không làm gì cả, nhưng dù sao cũng là đi cùng với Chu Tĩnh Đồng đến đây, lại còn là bạn học của Lâm Thư Tuyết.
Cho nên Từ Tiểu Cần vừa thấy cô ấy đã có vẻ mặt không được tốt lắm: “Cô lại đến làm gì?”
Bạch Miêu Miêu ngẩn người một chút, rồi mỉm cười: “Tôi đến tìm chủ tiệm."
Từ Tiểu Cần đang định đuổi cô ấy đi, thì thấy Tô Ý đã từ nhà bếp đi ra: “Chị Tô, chị đừng để ý đến cô ấy, ai biết được cô ấy có phải là đến để thay Lâm Thư Tuyết đòi lại công đạo không?".