"Con về thảo luận với Cận Xuyên đi, dù sao bây giờ con cũng còn trẻ, không cần vội có con, mẹ hy vọng con có thể nghĩ cho bản thân nhiều hơn."
Tô Ý nghe xong, nghiêm túc gật đầu một cái: “Vâng, tối nay con về sẽ thảo luận với Cận Xuyên."
Sau khi ăn xong, ông Mặc để lại số điện thoại cho Tô Ý, còn đặc biệt dặn dò: “Tiểu Tô, chuyện này cô phải suy nghĩ kỹ, tôi nghe nói cô và đồng chí Chu đã kết hôn rồi đúng không? Khi có cơ hội, thì gọi cậu ấy đến, tôi còn muốn uống rượu mừng của hai người đấy."
Tô Ý vui vẻ gật đầu: “Anh ấy vừa mới được điều chuyển về Bắc Kinh, chắc anh ấy sẽ rất vui khi biết ông đã trở lại dạy học, tối nay về tôi sẽ bảo anh ấy gọi điện cho ông, đến lúc đó chúng ta sẽ chọn thời gian, ông phải thường xuyên đến tiệm cơm của tôi nhé."
"Ha ha, nhất định rồi."
…..
Buổi tối về đến nhà, Tô Ý kể cho Chu Cận Xuyên về việc ông Mặc đến tiệm cơm.
Chu Cận Xuyên nghe xong quả thật rất ngạc nhiên: “Ngày mai anh sẽ gọi điện cho ông Mặc, mời ông ấy cuối tuần đến nhà để gặp mặt."
Tô Ý ừ một tiếng, thuận miệng nói: “Ông Mặc còn khuyên em tham gia kỳ thi đại học."
"Kỳ thi đại học?"
"Có phải anh cũng thấy ngạc nhiên không?"
Chu Cận Xuyên ngẩn người một chút, rồi cười nói: “Thực ra cũng không bất ngờ lắm, anh luôn biết em rất xuất sắc, nhưng anh thấy em thích làm ăn như vậy, anh cứ nghĩ em không mấy quan tâm đến việc học."
DTV
Tô Ý nhún vai một cái: “Thực ra em đúng là không mấy hứng thú, nhưng mà, em sợ rằng sau này nếu em trở thành nữ doanh nhân thành đạt, người khác sẽ cười nhạo em khi biết em chưa tốt nghiệp cấp hai."
Chu Cận Xuyên nghe vậy không nhịn được cười ra tiếng.
Tô Ý không nhịn được liếc anh một cái: “Sao nào? Anh cảm thấy em không thể trở thành nữ doanh nhân thành đạt à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-500.html.]
Chu Cận Xuyên vội vàng lắc tay: “Không không, không, anh tin tưởng em, chỉ là thấy suy nghĩ của em hơi đáng yêu, yên tâm đi, không ai dám cười nhạo em đâu."
"Nhưng mà, em còn trẻ, đang trong thời điểm học hành, nếu có cơ hội, anh vẫn ủng hộ em đi học."
Tô Ý thở dài khó xử: “Vậy còn tiệm cơm thì sao? Với lại em vẫn còn đang kéo dài việc đến gặp ông Tôn để bái sư, nếu trường bổ túc có thể tự học mà không cần đến mỗi ngày thì tốt biết mấy."
Chu Cận Xuyên nghĩ một chút: “Cái đó em không cần lo lắng, đến trường bổ túc chỉ để đủ tư cách tham gi thi đại học, cuối cùng vẫn phải dựa vào điểm số, hơn nữa, tiệm cơm còn có nhiều người giúp đỡ em, khi mọi thứ đã ổn định rồi, không cần phải ở đó thường xuyên nữa."
"Chúng ta sẽ trở thành nữ doanh nhân mạnh mẽ, đâu thể việc gì cũng đều tự tay làm được."
Tô Ý nghe xong cũng ngượng ngùng cười: “Em chỉ nói đùa thôi, nhưng anh nói cũng có lý, từ giờ em sẽ học cách quản lý thời gian."
Bởi vì nhiều người khuyên, nên Tô Ý bỗng nhiên phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Hơn nữa, sau khi mọi người biết chuyện này, đều lòng ủng hộ cô.
Chỉ có một mình ông Chu, vì phải đợi thêm bốn năm nữa mới có thể bể cháu chắt, nên cảm thấy áp lực gấp bội.
Cũng may là từ sau khi Tô Ý gả về đây, bệnh tình của ông ấy không còn tái phát, cũng không phải vào bệnh viện nữa.
Có vẻ như việc chờ thêm bốn năm cũng không phải là vấn đề.
Cũng có thể nghĩ tích cực rằng, biết đâu cháu dâu của ông ấy có thể tốt nghiệp sớm hơn.
Tô Ý còn chưa bắt đầu ôn tập, mà đã bị nhắc tới việc tốt nghiệp sớm trước thời hạn, thì bỗng nhiên cảm thấy có thêm chút áp lực.
Sau khi quyết định tham gia lớp bổ túc đêm để thi đại học, Tô Ý cùng Chu Cận Xuyên đã trịnh trọng mời ông Mặc đến nhà vào cuối tuần để dùng bữa.
Vào ngày cuối tuần, Tô Ý tự tay xuống bếp, trong khi Chu Cận Xuyên phụ giúp bên cạnh.
Ngay cả hai đứa nhỏ Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cũng háo hức giúp Tô Ý rửa rau và bóc tỏi..