Là giáo viên phụ trách ghi danh của lớp bổ túc nổi tiếng ở Bắc Kinh, đồng thời nắm quyền kiểm tra sơ bộ hồ sơ, Tô Ý hiểu bà ta thực sự có chút quyền lực và kiêu hãnh.
Nhưng cô quả thật không hiểu nổi thái độ làm việc của giáo viên này.
Từ khi Tô Ý bước vào văn phòng đến giờ, cô thấy giáo viên đăng ký liên tục chỉ trích và châm biếm mọi người.
Ngay cả khi điều kiện đã hoàn toàn đáp ứng nhưng không một ai nhận được nụ cười từ của bà ta.
Huống chi những điều kiện của cô hoàn toàn không phù hợp, nên sự xem thường và châm biếm càng rõ rệt hơn.
Khi giáo viên này đã thẩm định xong phần đơn vị làm việc của Tô Ý và bắt đầu hỏi về chứng chỉ tốt nghiệp, Tô Ý vẫn kiên nhẫn giải thích: “Mặc dù em không có chứng chỉ tốt nghiệp cấp 2, nhưng em đã nắm vững toàn bộ kiến thức cấp 2 và đã tự học qua kiến thức cấp 3, điều này đã được hiệu trưởng Trần khảo sát thông qua cuộc gọi trước đó."
"Hay là như vậy đi, cô hãy ghi danh cho các bạn học khác trước, em chờ đến khi hiệu trưởng Trần đến rồi bàn tiếp có được không?"
Người giáo viên nhìn Tô Ý với thái độ không hề lay chuyển, mỉa mai: “Nếu cô đã tự học xong kiến thức cấp 3, vậy cô đến lớp bổ túc của chúng tôi để làm gì?"
"Kiểu người như cô tôi đã gặp nhiều rồi, chẳng qua là muốn lấy chứng nhận của lớp bổ túc để đánh bóng tên tuổi, rồi sau đó tìm một người chồng tốt mà thôi? Những học sinh đến đây đều vì mục tiêu thi đại học, nếu không phải như vậy, tôi khuyên cô nên sớm từ bỏ ý định đi, chúng tôi không thả lỏng khi đánh giá tốt nghiệp đâu."
Tô Ý thấy bà ta nói chuyện khó nghe như vậy, cảm thấy khó hiểu và không rõ lý do vì sao mình lại bị chỉ trích như vậy.
Thấy bà ta cứ nhìn chằm chằm lên cổ tay của mình, cô mới chợt hiểu ra.
Cô hôm nay từ tiệm cơm vội vàng đến đây, trang phục trên người đều chưa kịp thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-503.html.]
Hơn nữa trước khi kết hôn, mẹ cô đã đặt nhiều bộ quần áo mới cho cô.
Thêm vào đó, anh ba của cô cũng nhờ người mang về cho cô rất nhiều bộ đồ thời trang từ Dương Thành và thành phố Thượng Hải.
Mà Triệu Lam và Chu Cận Xuyên cũng thích mua sắm quần áo cho cô.
Tô Ý nghĩ mua thì cũng mua rồi, nếu không mặc thì quá lãng phí, nên mỗi ngày cô đều mặc một bộ mới.
Mặc dù cô thường xuyên ở tiệm cơm, nhưng khách hàng đến ăn đều là những người có điều kiện, nên cô cũng không cảm thấy mình có gì quá khác mọi người.
Hôm nay đứng trong văn phòng làm việc của lớp bổ túc, qua thật có hơi nổi bật.
Nhưng cũng không thể chỉ vì một bộ quần áo, một cái đồng hồ mà cô bị quy kết là đến lớp bổ túc chỉ để lấy chứng nhận đúng không?
Tô Ý suy nghĩ một lát, rồi trực tiếp nhìn vào ánh mắt chất vấn của giáo viên, trước mặt mọi người nói rõ ràng: “Em không hiểu tại sao cô lại nghĩ em đến lớp bổ túc để đánh bóng tên tuổi bản thân, nhưng em nghĩ rằng với tư cách là một giáo viên, ít nhất cô cũng nên có sự tôn trọng đối với học sinh chứ? Từ khi em bước vào đây, cô vẫn luôn nhìn em bằng ánh mắt ác ý.
Cô có nghĩ xem mình xứng đáng làm một giáo viên không?"
"Nếu như không phải muốn học hỏi và phát triển, ai lại hy sinh thời gian nghỉ ngơi vào buổi tối để đi học? Không chỉ riêng mình em, mà tất cả mọi người ở đây đều bị cô nhìn bằng ánh mắt thiếu thiện cảm, đây chính là thái độ làm việc của cô sao? Ai không biết còn tưởng rằng cô đến đây để bôi nhọ danh tiếng của lớp bổ túc đấy!"
DTV
Ngay khi Tô Ý nói xong, đám đông phía sau liền vỗ tay hưởng ứng: “Nói hay lắm!"
Tô Ý quay đầu lại, thấy đó là Bạch Miêu Miêu: “Sao cô lại ở đây?"
Bạch Miêu Miêu vội vã tiến đến: “Tôi cũng như chị, đến đây để ghi danh.".