Ngay sau đó họ vội vàng đón ông ấy vào nhà, rồi nhanh chóng mời ông ấy lên tầng hai vào phòng riêng, tiếp đãi bằng loại trà tốt nhất.
Thấy thái độ của hai mẹ con tốt như vậy, cơn giận trong lòng ông Tôn cũng phần nào nguôi ngoai.
Ngay sau đó ông ấy nhìn về phía Tô Ý nhắc nhở: “Nha đầu, cháu có nhớ trước đó đã hứa với ông chuyện gì không?"
Tô Ý xấu hổ cười gượng: “Nhớ, dĩ nhiên nhớ! Cháu không quên đâu, chỉ là khoảng thời gian gần đây quá bận rộn, hai hôm trước mẹ cháu còn nói với cháu cuối tuần này đến nhà ông để bái sư nữa!"
Ông Tôn nghe xong lập tức thay đổi thái độ: “ Cuối tuần này nhất định đến nhé?"
Tô Ý gật đầu một cái rồi nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Nhất định tới.”
"Được, vậy chúng ta đã thoả thuận xong rồi nhé, cuối tuần này ông sẽ ở y viện chờ cháu."
Nói xong, ông Tôn uống cạn cốc trà rồi đứng dậy: “Được rồi, ông đi đây."
Ông ấy đã cất công đến tận nơi, nếu để ông ấy đi như vậy thì cô quá bất kính.
Vì vậy hai mẹ con Tô Ý cố gắng hết sức giữ ông ấy lại dùng cơm.
Ông Tôn chần chừ một chút: “Không cần đâu, ông già rồi, không ăn được mấy món cay! Không giống mấy người trẻ tuổi bọn cháu."
Tô Ý vội cười nói: “Đừng vậy mà, để cháu nấu vài món ăn thanh đạm với rau dưa, ông thấy món cá hấp có được không, cháu vừa mới mua cá lăng về sáng nay."
Ông Tôn kinh ngạc nhìn cô một cái: “Cháu còn trẻ vậy mà đã biết nấu cơm à?"
Tô Ý vừa nghe xong thì bật cười: “Đó là tất nhiên rồi, không phải khoe khoang đâu, nhưng món ăn ở tiệm cơm này đều do cháu chọn lựa, ông cứ thử rồi biết."
Thịnh tình khó chối, ông Tôn nửa tin nửa ngờ ở lại dùng cơm.
Sau khoảng nửa giờ, Tô Ý bưng bốn món mặn và một món canh lên lầu.
Ông Tôn nếm thử vài món, quả nhiên liền tấm tắc khen ngon.
DTV
Hiếm khi có được một hôm ông Tôn được ăn một bữa ngon như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-507.html.]
Trước khi ra về, ông Tôn liên tục nhắc nhở Tô Ý, nói rằng cuối tuần ông ấy sẽ không đi đâu, sẽ ở y viện chờ cô.
Khi thấy Tô Ý gật đầu đồng ý, ông ấy mới yên tâm rời đi.
Sau khi ông Tôn đi, Tô Nhân bắt đầu lo lắng về lễ vật mang đến khi bái sư.
Những thứ cần thiết cho bữa ăn thì đã chuẩn bị xong, nhưng bà ấy vẫn cảm thấy thiếu một số thứ quan trọng.
Thấy mẹ lo lắng, Tô Ý an ủi: “Không phải lần trước mẹ đã nói rồi sao? Ông Tôn không thích gì khác, chỉ thích nghiên cứu thuốc, thứ ông ấy thích nhất là thuốc, vậy con sẽ tự tìm."
"Nhưng ở Bắc Kinh không có loại dược liệu nào tốt cả, việc gửi thuốc cũng khó."
"Mẹ đừng lo, để con tìm cách."
Để chuẩn bị lễ vật bái sư cho ông Tôn, nên vào buổi chiều hôm đó Tô Ý đã rời tiệm cơm.
Cô nói là đi mua lễ vật bái sư, nhưng thực tế là lén vào không gian.
Trước đó khi còn ở nông thôn, Tô Ý đã mang theo một mảnh rừng nhỏ vào không gian.
Sau một thời gian, mảnh rừng đó đã phát triển thành một khu vực xanh rộng lớn.
Có lẽ nhờ vào sự nuôi dưỡng của không gian linh tuyền, cây cối, hoa cỏ trong rừng đã phát triển rất xanh tươi và um tùm.
Mặc dù Tô Ý không có thời gian vào xem, nhưng nghĩ đến việc trước đây các cụ thường nói trong rừng có nhiều bảo bối, cô không tin rằng từ một khu vực thực vật lớn như vậy không thể tìm thấy một thứ quý giá nào.
Vì vậy sau khi nghĩ xong, Tô Ý quyết định vào khu xanh.
Cô vừa quan sát xung quanh, vừa cúi đầu tìm kiếm bảo bối.
Sau một hồi tìm kiếm trong rừng, Tô Ý quả nhiên nhìn thấy một cây thảo mộc có quả đỏ mọc ở trên.
Cô vội vàng lấy sách thảo dược ra đối chiếu, xác định đó là nhân sâm rừng, thì cô bắt đầu ngồi xổm xuống nhổ lên.
Ban đầu, Tô Ý làm rất cẩn thận, sợ làm gãy rễ sâm.
Nhưng vì thiếu kinh nghiệm, nên cô đã làm đứt mất một rễ..