Khi Tô Ý cảm thấy tiếc nuối, cô ngẩng lên thì thấy có vài cây nhân sâm rừng tương tự cách đó không xa.
Tô Ý vui mừng hết sức, chẳng lẽ nhân sâm rừng có thể phát triển nhanh trong không gian sao?
Nghĩ vậy, cô không còn thấy tiếc nuối khi làm đứt một rễ nữa.
Cô nhanh chóng tăng tốc nhổ cây sâm.
Lá gan lớn hơn, Tô Ý nhanh chóng nhổ được cây sâm rừng.
Sau khi rời khỏi không gian, cô đi đến chợ mua một chiếc hộp dài để đựng sâm.
Vào sáng hôm cuối tuần, Tô Ý định cùng Chu Cận Xuyên lái xe đến đón Tô Nhân.
Khi cả hai chưa ra khỏi cửa, đã bị hai cái đuôi nhỏ là Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đuổi theo.
"Thím ơi, chúng cháu cũng muốn đi nữa."
"Tiệc bái sư là gì thế ạ? Có phải sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon không ạ?"
DTV
Chưa kịp để Tô Ý trả lời, Triệu Lam cũng xách theo nhiều thứ đã chuẩn bị sẵn ra ngoài: “À thì mẹ cũng muốn qua đó xem thử, ngồi chen nhau một chút chắc đủ chỗ nhỉ? Để mẹ ôm Noãn Noãn cho."
Tô Ý và Chu Cận Xuyên nhìn nhau bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ đành gật đầu: “Vậy thì chúng ta cùng đi thôi."
Khi họ lái xe đến ngõ, Tô Nhân đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Hạo Nam và Lâm Trạch Tây cũng không biết làm sao mà đã đến từ sáng sớm, hai người họ biết Tô Ý sẽ đi bái sư, nên cũng muốn đi tham gia náo nhiệt.
Quan trọng nhất, là họ muốn chứng kiến khoảnh khắc quan trọng của em gái.
Tô Ý nhìn thấy ba người đã theo đến, không còn quan tâm nữa: “Đi thì không sao cả, nhưng mà xe không đủ chỗ ngồi."
Lâm Trạch Tây lập tức móc chìa khóa xe ra: “Anh lái xe tới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-508.html.]
Vì vậy, nhóm ba người ban đầu đã biến thành hai xe.
Khi đến y viện, quả nhiên thấy ông Tôn đã chuẩn bị sẵn một bàn lễ vật giữa sân, còn ông ấy thì đang ngồi thoải mái ở trong sân, nghe thấy tiếng xe mới hào hứng nhìn ra ngoài.
"Tới rồi sao?"
Tô Ý vội vàng ôm hộp sâm đi vào: “Ông Tôn, đây là nhân sâm cháu đặc biệt tìm cho ông, cháu cũng không biết chất lượng thế nào, mong là không làm ông chán ghét ạ."
Ông Tôn hiểu kỳ nhận lấy, chỉ cảm nhận được mùi đất trên sâm, như thể mới được đào từ núi sâu.
Sâm có thân đầy đặn, đường vân rõ, còn có những nốt trân châu, khiến ông ấy vô cùng ngạc nhiên.
Nhìn kỹ một lúc, đột nhiên ông ấy kêu lên đau lòng: “Ai da, cháu mua nhân sâm này từ đâu thế? Ai đã làm việc này vậy?"
Tô Ý cũng bị dọa cho hoảng hốt, tưởng sâm không tốt, cô lúng túng cười nói: “Ông Tôn, có phải cháu bị gạt rồi không? Đây là lần đầu cháu mua nên không có kinh nghiệm."
Vừa dứt lời, ông Tôn đã vội vàng đau lòng giải thích: “Không, không, sâm này rất tốt, có thể đã hơn một trăm năm tuổi rồi, là sâm rừng chính hiệu từ núi sâu, chỉ tiếc là ——"
"Cháu nhìn chỗ này xem, ai mà lại làm việc không cẩn thận thế này? Một cây sâm trăm năm tốt như vậy mà lại bị gãy hai rễ!! Bây giờ kiểu người bất cẩn như thế mà cũng dám làm nghề này sao!"
Tô Ý thấy ông Tôn bị tức đến nỗi râu trắng của ông ấy cũng bị thổi bay lên, đau lòng đến mức muốn đ.ấ.m n.g.ự.c đ.ấ.m đất, vội vàng đi khuyên nhủ với vẻ áy náy: "Ông Tôn, chỉ cần đồ tốt, ông dùng cho bản thân cũng được, hình thức cũng không quan trọng lắm."
Ông Tôn nghĩ một chút, rồi mới vui vẻ gật đầu: "Cháu nói cũng đúng, nhân sâm này đúng là nhân sâm núi quý hiếm, may mà cháu có lòng!"
Nói xong, Tô Ý bắt đầu chính thức dâng trà bái sư.
Ông Tôn hài lòng nhận lấy chén trà uống một ngụm lớn: "Tiểu Tô à, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cháu phải dành chút thời gian tới đây, ông sẽ dạy cháu từ những điều cơ bản nhất."
Tô Ý nhận lấy chén trà, kéo khóe miệng: "Sư phụ, ban ngày cháu còn phải trông coi nhà hàng, buổi tối còn phải đi học lớp đêm, cháu...
e rằng mỗi ngày qua đây sẽ khó mà thực hiện được ạ."
Ông Tôn hừ một tiếng: "Vậy thì đổi sang cuối tuần, cuối tuần cháu đến đây từ sáng sớm, học cả ngày mỗi tuần thì cũng tạm chấp nhận được."