Tô Nhân nhìn cô ấy đầy xót xa, sau đó quay lại bếp múc thêm một bát thuốc mang ra.
Lần này, Diệu Ngọc Phương đã rút kinh nghiệm, không dám bóp mũi uống một hơi, mà thay vào đó, uống từng ngụm nhỏ, chờ xác định đã nuốt được ngụm đó rồi mới bắt đầu uống ngụm thứ hai.
Dù thuốc vẫn rất khó uống, nhưng bụng không còn cảm giác như đang đảo lộn nữa.
Uống hết bát thuốc, mấy người chờ một lúc, quả nhiên đúng như ông Tôn đã nói, bụng bắt đầu đau quặn không chịu nổi, phải chạy vào nhà vệ sinh liên tục.
Sau khi đi vệ sinh vài lần, Diêu Ngọc Phương mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy cầm cốc nước từ tay Tô Ý rồi uống thêm một cốc: “Chị cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi."
Lâm Vọng Đông bị dọa đến mất cả hồn: “Anh thấy em sắp kiệt sức rồi, thực sự không sao chứ?"
Diêu Ngọc Phương vội vàng xua tay, sau đó ngượng ngùng cười: “Em cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, như thể đúng là đang thải độc, không biết có phải là do tâm lý không, nhưng em cảm thấy bụng mình ấm áp và dường như nhỏ đi một chút."
Dù Lâm Vọng Đông và Tô Nhân thấy hiệu quả không thể đến nhanh như vậy, nhưng thấy Diêu Ngọc Phương có thể kiên trì uống thuốc, họ cũng yên tâm hơn.
Tô Ý nhìn đồng hồ, không dám nán lại lâu, nên chuẩn bị rời đi về nhà.
Diêu Ngọc Phương thở dốc gọi Lâm Vọng Đông: “Anh đi tiễn em gái đi, đường tối không an toàn."
Lâm Vọng Đông không nói hai lời, đứng dậy chuẩn bị dắt xe đạp.
Tô Ý vừa định nói không cần thì nghe thấy có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Mấy người đang thắc mắc muộn thế này ai còn đến, không ngờ khi mở cửa lại thấy Chu Cận Xuyên.
Tô Ý giật mình: “Sao anh biết em ở đây?"
"Là do bạn cùng lớp họ Bạch của em nói."
"Em đã nói với anh trước rồi mà, hôm nay em tự về nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-515.html.]
Chu Cận Xuyên nghe xong chỉ đành nhìn cô với ánh mắt bất lực: “Anh nghĩ em đột nhiên không muốn anh đón, ai biết được có chuyện gì xảy ra, không ngờ em lại trốn học."
Nghe vậy, Tô Ý liền kéo tay anh ra ngoài: “Mẹ, anh, chị dâu, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, bọn con về đây."
Nói xong, cô vội vàng kéo anh ra khỏi cửa.
Chu Cận Xuyên cười nhìn cô: “Em cũng biết sợ à? Thành thật khai báo đi, sao lúc anh vào sân lại ngửi thấy mùi thuốc khó chịu thế, không lẽ mẹ lại có vấn đề về sức khỏe?"
Tô Ý biết không thể giấu được, đành phải kể lại mọi chuyện đã xảy ra hôm nay.
"Em chỉ là không yên tâm thôi, dù sao cũng liên quan đến chuyện cả đời của anh trai và chị dâu.”
Chu Cận Xuyên gật đầu: “Hóa ra là vậy, lần sau nếu có chuyện thì báo anh biết trước, nếu không làm sao anh yên tâm để em về nhà một mình muộn như thế được."
Nói xong, anh như biến ra phép thuật, lấy ra một chiếc khăn quàng cổ: “Dạo này trời lạnh, gió buổi tối thổi mạnh, em quàng khăn vào đi."
Tô Ý cúi đầu nhìn, mới phát hiện hôm nay Chu Cận Xuyên đi xe đạp đến.
"Anh đi xe đạp đến à? Sao không đeo găng tay, không lạnh sao?"
DTV
Chu Cận Xuyên cười nhạt: “Chẳng phải em bảo anh đi xe hơi đón quá phô trương, bảo anh khiêm tốn chút à? Hơn nữa, em đã bao giờ thấy anh có găng tay chưa?"
Nghe vậy, Tô Ý không nhịn được bật cười: “Đồng chí Chu Cận Xuyên, anh đang ngầm bảo em là vợ mà không làm tròn trách nhiệm đúng không?”
Nói xong, cô hơi khó xử nói: “Em không biết đan găng tay, mai em sẽ đi mua cho anh một đôi được không? Mua một đôi găng tay da, loại tốt nhất ở thủ đô nhé?"
Nghe vậy, Chu Cận Xuyên mới hài lòng mỉm cười: “Được, đợi anh chút."
Nói xong, anh nhanh chóng dừng xe đạp lại, dựa vào đầu ngõ.
Tô Ý ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện anh chạy ra mua khoai lang nướng bên đường.
Không lâu sau, anh nhanh chóng quay lại, nhét hai củ khoai lang nướng vào tay cô, mỗi tay một củ: “Cầm lấy ủ ấm, chúng ta về nhà thôi."
Tô Ý ngồi trên yên xe phía sau, cúi đầu cắn một miếng khoai lang nướng, vừa ngọt vừa nóng..