Trong lòng đang cảm thấy ấm áp, ai ngờ nghe thấy Chu Cận Xuyên ở phía trước thở dài: “Vợ à, bây giờ sinh con khó khăn đến vậy sao? Em biết không, anh lớn hơn em sáu tuổi, lại từng bị thương, nhỡ sau này không sinh con được thì sao?"
Tô Ý đang ăn khoai lang, nghe anh dùng giọng điệu này nói với mình, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Cô vội nuốt miếng khoai nóng xuống bụng: “Hôm nay anh bị làm sao thế? Sao đột nhiên lại buồn bã vậy?"
Chu Cận Xuyên chậc một tiếng: “Không phải nghe em nói chuyện của anh trai và chị dâu nên anh mới có chút cảm xúc sao.
Em nói xem, hay là anh cũng đi kiểm tra cẩn thận một lần?"
Hiếm khi thấy anh thiếu tự tin như vậy.
Bình thường buổi tối tắt đèn đâu có thế này bao giờ.
Cô cảm thấy vừa buồn cười vừa tội nghiệp, liền cố ý trêu chọc: “Vậy nếu kiểm tra ra có vấn đề thì sao? Chúng ta mới cưới chưa bao lâu, nếu em đổi ý lúc này thì liệu có ổn không?"
Nghe vậy, Chu Cận Xuyên lập tức phanh gấp, không tin nổi quay lại nhìn Tô Ý: “Vợ à, em thật sự nghĩ thế sao?"
Tô Ý sờ mũi mình vì bị va đau, không nhịn được trợn mắt nhìn anh: “Vậy em hỏi anh, nếu đổi lại là em không sinh được, anh có đồng ý ly hôn không?"
Chu Cận Xuyên đang nghiêm mặt: “Đương nhiên là không! Anh không bao giờ đồng ý ly hôn."
"Vậy là được rồi.
Hơn nữa, tất cả đều là do anh nghĩ quá nhiều, dù trước đây anh có bị thương cũng đã được điều trị từ lâu rồi, chẳng phải còn có em ở đây sao?"
Nghe vậy, Chu Cận Xuyên cũng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều: “Anh cũng nghĩ mình không có vấn đề gì, hay là chúng ta thử sinh một đứa xem sao?"
"Anh mơ đi!"
Vì lo lắng về việc đã hứa mua găng tay cho Chu Cận Xuyên, sáng sớm hôm sau Tô Ý đã đến chỗ ông Tôn.
Học ở đó suốt cả buổi sáng, thể hiện rất tích cực, cuối cùng cô mới được thả ra sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-516.html.]
Ra khỏi y quán, Tô Ý lập tức đến tòa nhà bách hóa.
Ở tầng một, tại quầy bán găng tay và khăn quàng cổ, cô chọn cả buổi nhưng không thấy cái nào thật ưng ý.
Hỏi ra mới biết, hóa ra ở tầng hai còn có một quầy chuyên bán găng tay, khăn quàng cổ và phụ kiện, cao cấp hơn tầng một.
Không nói nhiều, Tô Ý liền lên tầng hai.
Quả nhiên, tại góc quầy, cô phát hiện quầy bán phụ kiện, trong tủ kính bày đầy găng tay với kiểu dáng và chất lượng tốt hơn.
Tô Ý nhìn kỹ một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một đôi găng tay da cừu màu đen.
Vừa nhìn thấy nó, trước mắt Tô Ý liền hiện lên hình ảnh Chu Cận Xuyên đeo vào, chắc chắn sẽ vừa ấm áp vừa đẹp trai.
Không nói hai lời, cô quyết định mua ngay.
Nhưng đợi mãi không thấy nhân viên bán hàng đâu, cô đành phải đi sang quầy bán đồ nam bên cạnh để hỏi.
Người chị ở quầy đó thấy Tô Ý thật sự muốn mua hàng, liền nhanh chóng giữ cô lại, sau đó vội vàng chạy xuống tầng dưới tìm người.
Không lâu sau, chị ta dẫn một cô gái lên tầng.
Vừa đi, chị ta vừa càu nhàu: “Đồng chí Tiểu Chu, tháng này cô đã bỏ chỗ làm mấy lần rồi đấy, cô cứ tiếp tục như vậy thì tôi cũng không giúp được cô đâu, tôi sẽ trực tiếp báo cáo lên lãnh đạo."
Chu Tĩnh Đồng vừa không kiên nhẫn bĩu môi, vừa lẩm bẩm: “Biết rồi biết rồi, tôi chỉ xuống dưới nói chuyện với người ta một chút thôi, ai mà ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có người đến mua chứ? Hơn nữa quầy hàng của tôi bán đồ đắt đỏ như vậy, một tháng cũng không bán được mấy đơn, sao lại đúng lúc nào cũng là khi tôi không có mặt chứ—"
Chu Tĩnh Đồng vừa phàn nàn vừa vội vàng đi đến quầy phụ kiện của mình.
Ai ngờ lời than vãn chưa nói hết, cô ta đã bị người đứng trước quầy làm cho sợ hãi.
"Cô cô cô— sao cô lại tìm đến đây?"
Tô Ý ngước mắt lên nhìn, khẽ "chậc" một tiếng, nói: “Hừ, thật là trùng hợp."
DTV
Chu Tĩnh Đồng không tin đây là sự trùng hợp, lập tức tức giận bước tới: “Rốt cuộc cô muốn làm gì? Lần trước cô đã hại tôi—".