Quán vốn dĩ đã bán món Tứ Xuyên, đủ loại gia vị cay đã sẵn có, cô cũng có kỹ năng nấu nước lẩu.
Các nguyên liệu như thịt bò, thịt dê và các loại viên thả lẩu đều không thiếu, các sản phẩm từ đậu cũng rất phong phú.
Chỉ có điều khó khăn duy nhất là ở thủ đô vào mùa đông, việc tìm rau ăn thật sự là một thách thức.
Vừa vào đông, cả thủ đô đều đổ xô đi mua khoai tây, bắp cải và củ cải.
DTV
Ba loại này có thể gọi là ba bảo vật mùa đông của thủ đô, người dân bình thường đều dựa vào những loại rau này để vượt qua cả mùa đông.
Còn những loại rau khác thì thật sự không có.
Đừng nói đến các loại rau xanh tươi ngon.
Mặc dù Tô Ý đã dự trữ được không ít rau từ cuối mùa hè, nhưng lần đầu tiên thiếu kinh nghiệm.
Cộng thêm thời gian trước đây quá bận rộn, nên cũng khó mà dành thời gian để đi tìm rau dưới con mắt của người quen.
Bây giờ quán ăn đã mở bán lẩu, tiêu thụ rau cũng nhanh hơn nhiều.
Mới vào đông chưa lâu mà số rau dự trữ cũng dần cạn kiệt.
Ban đầu, Tô Ý còn nghĩ đến việc tự cứu mình, cô lén lút trồng một ít rau chân vịt, cải thìa và ngò trong không gian bí mật.
Nhưng việc khai hoang và trồng rau trong không gian cũng cần nhiều thời gian, số lượng thu hoạch cũng không đủ cung cấp.
Rau cô trồng chỉ đủ cho gia đình ăn tạm.
Tự trồng không xong, Tô Ý đành phải nghĩ đến việc tìm mua rau từ các nhà kính quanh thủ đô.
Cô và Chu Cận Xuyên đã đi dạo quanh ngoại ô hai ngày vào cuối tuần, phát hiện ra rằng các nhà kính trồng rau đều đang trong giai đoạn thử nghiệm hoặc giá cả quá cao, sản lượng cũng không đủ.
Tóm lại là không đáng tin cậy.
Cuối cùng, mọi việc lại do anh ba ra mặt quyết định vận chuyển rau từ miền Nam ra Bắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-522.html.]
Mặc dù khoảng cách từ miền Nam đến thủ đô xa, chi phí vận chuyển cũng đắt Nhưng ít nhất bên đó có nhiều loại rau, giá cả lại rẻ, đủ để giải quyết nhu cầu cấp bách của quán.
Giang Viễn và Lục Tử quen thuộc với Dương Thành, đã tham gia vào đội xe của anh ba, liên tục đi lại giữa Dương Thành và thủ đô.
Hai người nhận được nhiệm vụ mang rau về cho Tô Ý, không nói lời nào liền bắt đầu mua sắm ở phía Nam.
Hôm nay, Tô Ý đặc biệt đến quán sớm để đợi Giang Viễn và Lục Tử chở rau đến.
Lâm Trạch Tây cũng đặc biệt đến để tìm cơ hội khoe công với em gái, tiện thể đến trưa ăn ké bữa lẩu.
Mọi người hứng khởi đợi một lúc trước cửa, không lâu sau, quả nhiên thấy Giang Viễn và Lục Tử lái xe tải đến từ xa.
Khi xe vừa dùng lại ở bãi đất trống sau quán, mọi người đều nhanh chóng lao vào giúp dỡ hàng.
Tô Ý cũng bước đến bên ghế lái, nói: "Giang Viễn, Lục Tử, lần này thật sự vất vả cho các anh rồi, các anh mau vào quán nghỉ ngơi đã—"
Lời vừa nói được một nửa, Tô Ý bỗng nhiên sững người lại.
Chỉ thấy sau khi Giang Viễn xuống xe, liền có một cô gái bước xuống theo sau.
Ban đầu Tô Ý ngạc nhiên, sau đó cười tò mò: "Giang Viễn, đây là bạn gái của anh sao?"
Nghe vậy, Giang Viễn không biết cơn tức từ đâu mà đến, hừ hai tiếng không thèm trả lời.
Thấy Tô Ý bối rối, anh ta mới mở miệng giải thích: "Người ta đến tìm chồng của cô đấy! Vậy mà cô còn cười được."
Tô Ý càng thêm mơ hồ: "Đến tìm chồng tôi?"
"Đúng vậy!" Giang Viễn không vui nhìn cô gái vừa xuống xe: “Tôi nhặt được cô ta ở ngoại ô, suýt nữa thì c.h.ế.t cóng, tốt bụng nhặt về còn bị cô ta chê bai, nói là đến thủ đô để nhờ cậy Chu Cận Xuyên, bảo chúng tôi đừng có ý định gì với cô ta!"
"Tôi nghe thấy là đến tìm Chu Cận Xuyên liền thấy có điều gì không ổn, càng nghĩ càng giận, nhưng cô gái này phòng bị chúng tôi như phòng kẻ trộm, ngoài tên của Chu Cận Xuyên thì không nói gì thêm! Cô tự mình giải quyết đi."
Lục Tử cũng xuống xe, vội vàng phụ họa: "Chị Tô, việc này chị phải gọi điện cho Đoàn trưởng Chu hỏi rõ mới được!"
Nghe vậy, Tô Ý nhìn cô gái một lượt.