Thấy trời đã khuya, Tô Ý giữ Tạ Tiểu Quân lại, bảo anh ta tạm ở chung phòng với Thiên Hoa trong ký túc xá.
Sáng mai tiện cùng Chu Cận Xuyên lái xe về đơn vị.
Sắp xếp ổn thỏa, Tô Ý mới kéo Chu Cận Xuyên về.
Trên đường về, Chu Cận Xuyên còn đùa: “Bây giờ lời em nói với Tạ Tiểu Quận còn có trọng lượng hơn lời anh nói.
Giờ em lại giúp cậu ấy một việc lớn như vậy, sau này cậu ấy sẽ càng thiên vị em hơn."
Tô Ý bực mình nhìn anh: “Anh bây giờ còn có tâm trạng đùa giỡn.
Anh không biết hôm nay mình đã thoát khỏi một kiếp nạn à?"
Chu Cận Xuyên ngạc nhiên: “Anh? Thoát kiếp nạn? Hôm nay chẳng phải là chuyện của nhà Tạ Tiểu Quân sao? Có liên quan gì đến anh?"
Thấy anh không biết gì, Tô Ý cười kể lại chuyện buổi trưa.
"Anh không biết đâu, lúc đó Giang Viễn và anh ba của em chỉ thiếu nước xông thẳng đến đơn vị tìm anh hỏi cho ra lẽ.
Họ đều nghĩ rằng anh ở bên ngoài gây ra nợ đào hoa phiền phức."
Chu Cận Xuyên nghe xong, vừa bất lực vừa buồn cười: “Bảo sao buổi trưa anh cứ thấy mắt giật liên tục, hóa ra là họ đang mắng anh."
"May mà em hỏi rõ ràng tình hình trước, không thì anh oan uổng c.h.ế.t mất! Cảm ơn vợ đã tin tưởng."
"Nghe sến quá!"
…..
Từ sau khi Giang Viễn và Lục Tử bắt đầu chiến dịch "Nam rau Bắc vận", tình trạng thiếu rau ở nhà hàng tạm thời được giải quyết.
DTV
Nhưng chi phí vận chuyển quá cao, mà trời càng lạnh thì tỷ lệ hư hỏng của rau càng cao.
Thêm vào đó, thời tiết càng ngày càng lạnh, đường về phía Bắc càng khó đi, thời gian trên đường càng kéo dài.
Như vậy, mặc dù rau bán chạy nhưng lợi nhuận không như mong đợi.
Hơn nữa, thời tiết càng lạnh thì người gọi lẩu càng nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-527.html.]
Sau khi ăn thịt, mọi người đều thích gọi thêm vài đĩa rau xanh để cân bằng dinh dưỡng.
Thấy tình hình này, Tô Y không khỏi nảy sinh ý định muốn đi phía Nam.
Chỉ cần mua một vé tàu về là có thể ngay lập tức giải quyết vấn đề thiếu rau và chi phí.
Nhưng việc đi phía Nam cần có lý do chính đáng, nghĩ tới nghĩ lui, Tô Ý quyết định bàn bạc với mẹ trước.
Đến lúc có ai hỏi tới, cũng có thể nhờ bà ấy giúp che giấu.
Dù sao chuyện về không gian, hiện tại chỉ có bà ấy là người đã biết rõ.
Nghe thấy ý tưởng của con gái, ban đầu Tô Nhân vui mừng khôn xiết: “Sao mẹ không nghĩ ra ý tưởng này nhỉ?"
Nhưng rồi bà ấy nghĩ lại, ngay lập tức bác bỏ ý tưởng đó: “Không được, không được! Phía Nam lạ nước lạ cái, con chưa từng đến đó, quá nguy hiểm! Nếu bị lừa thì phải làm sao?"
"Vả lại, sau khi trở về, việc lấy ra hàng hóa cũng khó.
Hay là chúng ta nghĩ cách khác?"
Tô Ý không nhịn được mà làm nũng: “Mẹ, cách nào có thể nghĩ cũng đã nghĩ rồi, chỉ có cách này là kinh tế và hợp lý nhất.
Hơn nữa, con đã tìm hiểu kỹ chỗ bán rau rồi, chỉ cần đi rồi về, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Còn việc sau khi quay về, đến lúc đó mình nghĩ cách khác, chắc chắn sẽ giải quyết được."
Thấy con gái đã quyết tâm muốn đi Nam, Tô Nhân suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, nhưng mẹ có một điều kiện, mẹ phải đi cùng con, như vậy mẹ mới yên tâm.
Lúc đó cứ nói là con đưa mẹ đi Dương Thành gặp bạn cũ."
Tô Ý suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu: “Được, vậy quyết định vậy đi.
Tối nay về, con sẽ thăm dò ý của Cận Xuyên trước."
"Đúng đúng, chuyện này con nên bàn với nó trước thì tốt hơn."
Mẹ vừa đồng ý, Tô Ý liền lập tức háo hức sắp xếp mọi việc.
Đến tối, trước khi đi ngủ, Tô Ý đã nói với Chu Cận Xuyên về việc muốn đưa Tô Nhân đi Dương Thành gặp bạn cũ: “Mẹ dạo này cũng mệt mỏi, trước đây sức khỏe không tốt nên không ra ngoài được.
Em muốn đưa mẹ đi miền Nam để thư giãn, nghe nói ở đó bây giờ rất ấm áp..