Nói xong, Chu Cận Xuyên thực sự cầm lấy bàn chải, bôi kem đánh răng và bắt đầu chải răng cho cô.
Sau khi chải kỹ, anh còn dùng tay hứng nước để rửa mặt cho cô.
Chỉ trong chốc lát, áo ngủ của Tô Ý đã ướt đẫm một mảng lớn.
"Chu! Cận! Xuyên! Anh tự nhìn xem!"
"Em cho anh điểm kém! Em rất không hài lòng."
Chu Cận Xuyên cúi xuống nhìn, lập tức cảm thấy lúng túng: “Hay là tắm luôn đi?"
"Anh đi mà tắm!"
Tô Ý nói xong, đẩy mạnh anh ra ngoài, sau đó nhanh chóng tự mình đánh răng rửa mặt lại một lần nữa.
Sau khi sửa soạn xong, hai người xuống lầu, phát hiện sảnh khách sạn rất nhộn nhịp.
Có không ít người ăn mặc lịch sự, trang nhã đang đi vào phòng họp ở tầng một.
Họ hỏi thăm bảo vệ ở cửa một chút mới biết hôm nay có một doanh nhân giàu có từ Hong Kong đến đầu tư tại đại lục.
Các nhà máy thực phẩm quan trọng trên toàn quốc đều cử đại diện đến nên mới náo nhiệt như vậy.
Tô Ý tò mò nhìn thoáng qua, rồi kéo Chu Cận Xuyên ra ngoài để ăn cơm.
Họ vừa ra khỏi khách sạn, liền thấy hai chiếc xe màu đen chạy tới.
Ngay sau đó, một doanh nhân khoảng năm mươi tuổi bước xuống từ phía sau.
Người đàn ông sững sờ nhìn theo bóng lưng của Tô Ý, cho đến khi được nhắc nhở mới vội vã bước vào khách sạn.
Tô Ý cùng Chu Cận Xuyên ra khỏi khách sạn, hai người đi dạo suốt buổi sáng.
Họ đã thử nghiệm những món chưa thử ở hai nhà hàng dim sum và một quán ăn Quảng Đông, cuối cùng còn mang về một đống đồ ăn.
Hôm nay, Dương Thành trời nắng ấm áp, dù là mùa đông nhưng nắng vẫn rất gay gắt.
Thấy Tô Ý bị nắng làm cho mệt mỏi, Chu Cận Xuyên đề nghị về khách sạn nghỉ ngơi một lát.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-534.html.]
Chờ khi nắng không còn gay gắt sẽ tiếp tục ra ngoài.
Tô Ý liền vui vẻ đồng ý ngay.
Khi họ quay trở lại khách sạn, vừa lúc gặp nhóm người buổi sáng từ phòng họp đi ra.
Chỉ có điều, khác với dáng vẻ hăng hái vào buổi sáng, ai nấy khi ra khỏi phòng họp đều cúi đầu buồn bã.
Ngọn lửa tò mò của Tô Ý bỗng nhiên bùng lên.
Cô tiện tay đưa một chai nước ngọt cho anh bảo vệ buổi sáng, rồi biết được chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra, doanh nhân từ Hong Kong đến đại lục lần này là để đầu tư xây dựng một nhà máy mì ăn liền.
Họ sẽ cung cấp tiền bạc và công nghệ, kèm theo việc nhập khẩu dây chuyền sản xuất mì ăn liền mới nhất từ nước Nghê Hồng.
Điều kiện duy nhất là nhà máy thực phẩm hợp tác phải tự phát triển gói gia vị phù hợp với khẩu vị của khách hàng đại lục.
Bởi vì mì ăn liền của nước Nghệ Hồng không hợp khẩu vị của người dân ở đây.
Nếu giữ nguyên công thức, không khó để đoán được là sản phẩm sẽ không chiếm được thị trường đại lục.
Vì vậy, các nhà máy thực phẩm muốn giành được hợp đồng đã mang theo gói gia vị của mình đến tham gia cuộc họp.
Nhưng không ngờ không có một đề án nào được chấp nhận.
Chẳng trách ai nấy cũng đều buồn rầu.
Tô Ý biết được người phụ trách nhà máy thực phẩm vừa ra ngoài là người đã đặc biệt từ thủ đô đến dự cuộc họp.
Cô nghĩ thêm bạn thêm đường, ngành ẩm thực và thực phẩm cũng là nửa đồng nghiệp, biết đâu sau này có thể hợp tác.
Dù hiện tại có thể không ai biết khẩu vị mì ăn liền sẽ phổ biến trên toàn quốc là gì, nhưng với Tô Ý, người đã ăn mì ăn liền từ thời học sinh, hương vị quen thuộc này đã khắc sâu trong tâm trí.
Vì vậy, cô chủ động bước lên chào hỏi: “Chào mọi người, nghe nói mọi người cũng từ thủ đô đến ạ?"
Người đàn ông và người phụ nữ nhìn thấy Tô Ý và Chu Cận Xuyên liền sững sờ, sau đó hỏi với vẻ cảnh giác: “Hai người cũng đến tham gia đấu thầu à?! Vừa nãy không thấy hai người ở trong đó?"
Tô Ý lập tức hiểu hai người này đã hiểu lầm, liền cười giải thích: “Không không, chúng tôi là từ thủ đô đến đây chơi, đang ở lại đây, vừa nghe nói nhà máy thực phẩm của mọi người đang phát triển gói gia vị cho mì ăn liền, không biết mọi người có hứng thú hợp tác với người bên ngoài không, nếu…”