Người nữ đồng chí đối diện không đợi Tô Ý nói hết câu, liền đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó thiếu kiên nhẫn ngắt lời: “Cô làm nghề gì?"
Tô Ý chớp mắt: “Tôi mở quán ăn ở thủ đô."
Lời của Tô Ý vừa dứt, người nữ đồng chí kia liền cười khẩy một tiếng, rồi quay sang nói với người đàn ông bên cạnh: “Giám đốc Mã, ông đừng để ý đến họ, giờ thật là mèo chó gì cũng có thể nói chuyện hợp tác trên đường phố? Thật sự nghĩ rằng chỉ cần đến phương Nam một chuyến là có thể kinh doanh ở khắp mọi nơi sao!"
Ban đầu Chu Cận Xuyên đứng sau lưng Tô Ý, không có ý định can thiệp.
Nghe thấy đối phương có thái độ như vậy, anh liền bước lên đứng trước Tô Ý.
Anh không vui nhìn nữ đồng chí kia một cái, sau đó trầm giọng nói: "Người dân địa phương ở đây có câu nói “hòa khí sinh tài"(*), cô có thể từ chối đề nghị của cô ấy, nhưng không cần phải châm chọc mỉa mai."
(*) Hòa khí sinh tài: Câu này nhấn mạnh rằng trong môi trường hòa thuận và hòa khí, việc làm ăn sẽ thuận lợi và có khả năng sinh lợi nhiều hơn.
DTV
Nó gợi ý rằng sự hòa nhã, thân thiện và hợp tác giữa mọi người có thể tạo điều kiện tốt để thành công và phát đạt trong công việc và kinh doanh.
"Xin cô hãy xin lỗi vợ tôi."
Nghe thấy mình phải xin lỗi, nữ đồng chí kia lập tức không vui, bĩu môi: "Thật nực cười, tôi có chỉ đích danh mắng cô ấy đâu, tôi xin lỗi cái gì! Hơn nữa các người có biết chúng tôi là đơn vị nào không? Làm ơn tránh ra, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi!"
Nói xong, hai người liền lập tức bước đi.
Chu Cận Xuyên trực tiếp bước ngang chặn trước mặt họ: “Xin lỗi rồi hãy đi."
Giám đốc Mã bị dọa một trận, ngẩng đầu nhìn Chu Cận Xuyên.
Thấy anh toát ra khí thế không dễ chọc, ánh mắt sắc bén và đầy áp lực.
Ông ta chỉ đành quay sang nhìn nữ đồng nghiệp bên cạnh: “Tiểu Đặng, hay là cô xin lỗi người ta đi, đừng làm mất thời gian của chúng ta, lát nữa còn có việc khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-535.html.]
Cô gái nhìn quanh đám đông đang tụ tập, mắt đỏ lên vì tức giận, cắn môi nói: “Xem như tôi xui xẻo, xin lỗi."
"Tiếng nhỏ quá."
"Xin lỗi, vừa rồi tôi không nên châm chọc mỉa mai hai người, như vậy được chưa?"
Nghe vậy, Chu Cận Xuyên mới bước sang một bên cho hai người rời đi.
Tô Ý sau chuyện này cũng có chút thất vọng, ban đầu nghĩ là gặp được người quen ở nơi đất khách quê người, biết đâu có thể hợp tác một chút.
Không ngờ lại thành ra thế này.
Vì vậy cô cũng mất hứng, liền kéo Chu Cận Xuyên lên lầu về phòng.
Chu Cận Xuyên thấy cô buồn bã, chủ động cúi đầu an ủi: “Đừng để ý đến họ, với thái độ như vậy thì có thể tưởng tượng được rằng làm ăn cũng chẳng thành công đâu, họ làm sao biết được mình đang từ chối cơ hội gì! Nếu họ có thái độ tốt hơn một chút, biết đâu thực sự có thể nắm được cơ hội đầu tư này, tiếc thật, một cơ hội tốt như vậy đặt trước mặt mà lại không biết trân trọng."
Tô Ý biết anh đang cố tình phóng đại để an ủi mình, nhưng tâm trạng vẫn không khỏi tốt lên: “Anh thật sự nghĩ em có thể làm được à?"
Chu Cận Xuyên nhẹ nhàng chậc lưỡi một tiếng: “Không nói đâu xa, anh chưa từng ăn mì nào ngon hơn mì vợ anh nấu đâu! Em còn nhớ lần trước ở Tây Bắc, anh không thích ăn mì lắm, nhưng mỗi lần em nấu, anh đều ăn hết mà."
Nghe vậy, Tô Ý quả nhiên vui vẻ hẳn: “Anh vẫn là người có con mắt tinh tường."
Nói xong, hai người cùng nhau đi về phía thang máy.
Không ngờ mới đi được vài bước, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói gấp gáp: “Xin hãy chờ một chút—"
Hai người cùng lúc quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi vội vã đi về phía họ, nhìn ông ta mặc vest chỉnh tề, giày da bóng loáng, tóc tai cũng chải chuốt gọn gàng.
Nhìn qua đã biết không phải là người làm ăn bình thường..