Nhưng nếu rời đi, ông ta lại chẳng còn gì, giống như bây giờ vậy.
Nghĩ đến đây, Liêu Chính Dân không khỏi cảm thấy mắt cay cay, hơi ươn ướt.
…..
Ở bên kia, ga tàu hỏa Dương Thành.
Sáng sớm, quảng trường trước nhà ga đã bắt đầu nhộn nhịp, đông đúc.
Người vội bắt tàu, người tiễn đưa, còn có những người bán đủ loại thức ăn đặc sản qua lại tấp nập.
Từ nhà máy thực phẩm thủ đô đến công tác, Giám đốc Mã và nhân viên kinh doanh Đặng Ngọc Anh cũng đã đến sớm để bắt tàu về thủ đô.
Hai người vừa xuống xe chuẩn bị vào ga liền thấy một chiếc xe hơi màu đen từ phía sau tiến tới.
Đặng Ngọc Anh ngay lập tức nhận ra đó là xe của Liêu Chính Dân, nên vội kéo Giám đốc Mã: “Giám đốc, ông nhìn kìa, chẳng phải là xe của Tổng giám đốc Liêu sao? Ông ấy cũng đến nhà ga à?"
Giám đốc Mã nghe vậy liền nhìn xa về phía trước, quả nhiên thấy chiếc xe mà hôm qua ông ta đã thấy trước cổng khách sạn.
Trên mặt liền lộ vẻ phấn khích: “Chẳng lẽ là đến tiễn chúng ta?"
Đặng Ngọc Anh nhoẻn miệng cười: "Có khi họ lại đổi ý, thấy kế hoạch của chúng ta không tệ đấy chứ."
Giám đốc Mã bình tĩnh lại, liền đập đùi: "Hỏng rồi, xe của Tổng giám đốc Liêu còn ở đây, chứng tỏ hôm qua họ chưa về Hong Kong, điều đó nghĩa là họ đã có tình huống mới, mà tình huống mới này chắc chắn không phải liên quan đến chúng ta."
"Đi, chúng ta qua đó xem sao."
"Lát nữa nhớ phải nhiệt tình lên, đối nhân xử thế phải lịch sự nhé."
"Tôi biết rồi, Giám đốc, làm sao tôi dám không lịch sự với họ chứ."
Hai người vừa nói vừa nhanh chóng chạy về phía chiếc xe hơi màu đen.
Khi đến gần, họ mới thấy trợ lý Tiểu Triệu của Liêu Chính Dân bước xuống từ ghế lái.
Vừa xuống xe, anh ta liền chạy ra sau mở cửa xe.
Đặng Ngọc Anh và Giám đốc Mã nhìn nhau, đồng loạt nở nụ cười nhiệt tình nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-540.html.]
Mắt họ không chớp, dán chặt vào vị trí cửa xe, như thể muốn để người xuống xe, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là nụ cười của mình.
Giây tiếp theo, quả nhiên thấy một người đàn ông từ phía sau xe bước xuống.
"Không đúng, sao Tổng giám đốc Liêu trẻ ra thế?"
"Sao lại là anh ta?"
DTV
Hai người nhìn nhau, không khỏi mở to mắt ngạc nhiên.
Ngay sau đó, lại thấy người đàn ông kia đưa tay đỡ một người phụ nữ bước xuống xe.
Chính là hai người mà hôm qua họ đã gặp phải ở đại sảnh khách sạn!
Sao lại là họ?
Trợ lý Triệu vừa xuống xe đã nhiệt tình giúp mở cửa và chạy ra ghế phụ để lấy mì gói.
Khi nhìn thấy hai người đứng trước xe, anh ta mới nhận ra đó là người của Nhà máy Thực phẩm thủ đô.
Liền vội vàng gật đầu coi như chào hỏi.
Sau đó, anh ta chạy đến cốp xe giúp Chu Cận Xuyên và Tô Ý lấy hành lý.
Khi nhìn thấy cảnh này, giám đốc Mã và Đặng Ngọc Anh cảm thấy như anh ta đã bị ai đó thay đổi nhân cách.
Vì hôm qua trong cuộc họp, anh ta không như thế này.
Lấy lại tinh thần, giám đốc Mã liền chạy nhanh tới: “Trợ lý Triệu, thật trùng hợp, sao anh lại ở đây?"
Trợ lý Triệu vừa xách mì gói vừa trả lời như thường: “Tôi đến thay mặt tổng giám đốc Liêu để tiễn người."
Nói xong, anh ta vội vã theo Chu Cận Xuyên và Tô Ý đi về phía nhà ga.
Chu Cận Xuyên một tay xách hành lý của cả hai, tay kia đưa về phía trợ lý Triệu: “Đồng chí Triệu, cảm ơn anh đã lái xe đưa chúng tôi, chúng tôi tự vào trong được rồi, hành lý để tôi xách là được."
Trợ lý Triệu nghe vậy, không còn thời gian để ý đến hai người kia, liền bước nhanh theo: “Không được, tổng giám đốc Liêu đã đích thân dặn dò, phải đảm bảo tiễn hai người lên tàu an toàn."
Nói xong, anh ta nắm chặt mì gói trong tay và đi về phía nhà ga.
Tô Ý và Chu Cận Xuyên thấy anh ta kiên quyết, cũng không tiện từ chối, liền cùng vào ga.