Chu Cận Xuyên mím môi: “Đừng để ý đến họ! Nếu sau này về thủ đô mà họ còn dám làm phiền, em nhất định phải nói cho anh biết."
Tô Ý gật đầu, nghĩ về những thu hoạch trong ba ngày ở Dương Thành, không khỏi thở dài: "Chuyến đi này chúng ta cũng thu hoạch không ít, cũng mở mang được khá nhiều."
Chu Cận Xuyên nghĩ đến việc tiễn biệt sáng nay, vẫn còn hơi lo lắng.
Anh cảm thấy người họ Liêu kia có gì đó không bình thường.
"Vợ à, mem chắc chắn là về sau vẫn muốn hợp tác với thương nhân Hồng Kông kia chứ?"
Tô Ý ngừng lại một lúc rồi cười nói: “Em biết anh lo lắng.
Thật ra em cũng thấy người đó quá nhiệt tình với chúng ta, nhưng có lẽ đó là thái độ của thương nhân Hồng Kông đối với đối tác.”
“Hơn nữa, chúng ta chỉ ở thủ đô, không qua bên đó, nên chắc không có gì phải lo."
Chu Cận Xuyên nghĩ cũng đúng, liền dặn dò: “Dù sao em cũng cẩn thận.
Anh vẫn không yên tâm, sau này có gì từ bên họ, em nhớ nói với anh một tiếng, anh sẽ xem có thể điều tra công ty của họ không."
Tô Ý cười gật đầu: “Được, em sẽ nói hết cho anh, thế đã được chưa?"
…..
Trên đường về, trong khoang tàu không có ai khác lên thêm.
Hai người được yên tĩnh, ăn uống trò chuyện nhanh chóng đến thủ đô.
Vừa xuống tàu, chưa kịp ra khỏi ga thì hai người nhà máy thực phẩm lại không biết làm cách nào mà bám dính lấy họ.
"Hai đồng chí, nhà máy chúng tôi có xe đến đón.
Hai người định đi đâu, để xe đưa đi cùng nhé?"
Tô Ý quay đầu nhìn hai người một cái, da mặt hai người này là loại dùng một lần à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-542.html.]
Thấy hai người vừa xuống tàu là lại bám theo, Chu Cận Xuyên lập tức chắn Tô Ý lại bên cạnh mình: "Không cần, chúng tôi có người đến đón rồi."
Nói xong, anh dẫn Tô Ý bước nhanh ra khỏi nhà ga.
Vừa đến cửa ra, hai người nhanh chóng nhìn thấy Lâm Trạch Tây đang đứng ngóng cổ.
Tô Ý vui mừng nhón chân gọi lớn: "Anh ba, bọn em ở đây!"
Lâm Trạch Tây nghe tiếng nhìn qua, phát hiện là Tô Ý, khuôn mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Em gái, cuối cùng em cũng về rồi, để anh xem nào, sao mặt mày lại gầy đi thế này?"
DTV
Chu Cận Xuyên thấy Lâm Trạch Tây đưa tay nhéo má vợ mình, lập tức ném hết hành lý trong tay cho anh ấy.
"Anh ba, anh đến rồi."
Lâm Trạch Tây cười gượng thu tay lại: “Em rể, đi thôi, anh đưa hai đứa về."
Nói xong, anh chủ động xách hành lý giúp.
Ba người vừa định bước đi, thì nghe có tiếng gọi phía sau: "Ông chủ Lâm!"
Lâm Trạch Tây quay đầu lại nhìn: “Lão Mã? Tiểu Đặng? Sao hai người cũng ở đây?"
Giám đốc Mã lén liếc nhìn Tô Ý và Chu Cận Xuyên với vẻ chột dạ, sau đó tươi cười chào hỏi Lâm Trạch Tây: “Chúng tôi vừa từ Dương Thành về, không ngờ lại gặp anh ở đây."
Nói xong, ông ta lại cười hì hì nhìn Tô Ý và Chu Cận Xuyên: “Hai vị đồng chí này là người nhà của anh sao? Chúng tôi đã gặp ở Dương Thành rồi, lần này về lại ngồi cùng toa tàu nữa, đúng là duyên phận."
Lâm Trạch Tây không nghĩ ngợi nhiều, vui vẻ giới thiệu: "Đây là em gái và em rể tôi, vừa đi hưởng tuần trăng mật từ Dương Thành về, tôi đến đón họ."
Giám đốc Mã không nói gì thêm, liền bắt đầu nịnh nọt: "Thảo nào, lúc ở Dương Thành tôi đã cảm thấy nữ đồng chí này có khí chất không tầm thường, không ngờ lại là em gái của ông chủ Lâm, hóa ra đều là người nhà cả, chúng ta nhất định phải tìm thời gian tụ họp ăn bữa cơm."
Nghe vậy, Tô Ý trực tiếp bực mình, lườm một cái, rồi kéo tay Lâm Trạch Tây: “Anh ba, em mệt rồi, muốn về nhà."
Lâm Trạch Tây nghe em gái muốn về, cũng chẳng buồn xã giao với người của nhà máy thực phẩm, chỉ qua loa vài câu rồi dẫn hai người đi tiếp.
Lên xe rồi, Lâm Trạch Tây mới hỏi: "Em gái, vừa rồi hai người kia là sao vậy?"
Lúc nãy Tô Ý không rõ quan hệ hợp tác giữa hai người đó với Lâm Trạch Tây, nên không muốn vạch trần trước mặt anh ba..