Lục Tử cảm thấy ấm ức: “Em có nói gì đâu, người ta chỉ hỏi tên thôi mà."
Giang Viễn nghe vậy liền cười nhạt: “Cậu ngốc thật hay giả vờ ngốc, không nhận ra ông ta đang cố tìm hiểu gia đình chị Tô sao? Lúc này là hỏi tên mẹ, bước tiếp theo có khi là các thành viên khác trong gia đình, không lẽ cậu định nói với ông ta rằng chị Tô bị nhận nhầm từ nhỏ, mới được nhận lại gần đây, còn ba mẹ thì đã ly dị sao?"
Lục Tử hừ một tiếng: “Cái đó thì chắc chắn em sẽ không nói."
"Nhưng anh Viễn, ông ta kỳ lạ thật, là một ông chủ lớn, lại đi tìm hiểu những chuyện nhỏ nhặt này làm gì?"
Giang Viễn giận dỗi hừ một tiếng: “Làm sao tôi biết được? Người Hồng Kông này kỳ quái thật, chúng ta chỉ đến giao hàng thôi mà có cần tiếp đãi nhiệt tình như vậy không? Không được, chúng ta phải đi tìm hiểu xem ông ta có phải kẻ lừa đảo không."
Ngay sau đó, Giang Viễn cầm danh thiếp của Liêu Chính Dân, sử dụng tất cả mối quan hệ quen biết ở Dương Thành để dò hỏi một lượt.
Kết quả cuối cùng đều chỉ ra ông ta không phải là kẻ lừa đảo.
Không những không phải lừa đảo, mà còn là một đại phú hào nổi tiếng ở Hồng Kông, một doanh nhân lớn mà ai cũng muốn hợp tác để chia phân lợi nhuận.
Một người có vị thế cao như vậy lại nhiệt tình tổ chức bữa tiệc cho hai người nhỏ bé như họ? Mà cuối cùng còn bị hai người họ bỏ rơi?
Giang Viễn và Lục Tử sau khi dò hỏi xong thì rơi vào nghi ngờ sâu sắc.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng họ nhất trí cho rằng ông ta có tầm nhìn xa trông rộng.
Bởi vì nhìn thấy tài năng của chị Tô, nên muốn chiếm được lòng tin và hợp tác của Tô Ý bằng cách đối xử tốt với họ.
Nghĩ đến đây, hai người vội gọi điện cho Tô Ý, kể lại tình hình cụ thể.
Khi nghe tin, Tô Ý dở khóc dở cười, an ủi hai người không cần suy nghĩ nhiều, cứ làm những gì mình cần làm là được.
Còn về động cơ của Liêu Chính Dân, Tô Ý cũng không thể nghĩ ra có gì bất thường.
Nhưng vì kết quả điều tra trước đây của Chu Cận Xuyên giống như những gì Giang Viễn và Lục Tử nghe ngóng được, nên cũng không có gì đáng nghi ngờ.
Chỉ đợi sau khi họ thử xong gói sốt rồi mới tính tiếp.
Cùng lắm thì cô chỉ mất vài gói sốt thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-552.html.]
Dù họ mang về phân tích cũng khó mà tái tạo lại thành công.
…..
Ở bên kia.
Sau khi thấy Giang Viễn và Lục Tử rời đi, Liêu Chính Dân liền phất tay cho người dưới rời khỏi phòng tiệc, để mình ông ta ngồi lặng lẽ suy nghĩ.
Mặc dù vừa rồi không nghe được tên Tô Nhân từ miệng hai người.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Ông ta vốn đã chắc chắn Tô Ý là con gái của Tô Nhân, giờ xác nhận cô theo họ mẹ, coi như đã giải đáp thắc mắc cuối cùng của ông ta.
Nghĩ đến đây, trái tim vốn đang căng thẳng của ông ta lại nhẹ nhàng hơn.
Giờ đây, khi biết Tô Ý là con gái của Tô Nhân, trong đầu Liêu Chính Dân chỉ có một suy nghĩ.
Đó là làm thế nào để có thể hết lòng giúp đỡ cô mà không khiến người khác nghi ngờ, qua đó bù đắp cho những nuối tiếc của ông ta bao năm qua.
Liêu Chính Dân trầm ngâm một lúc, sau đó mở cửa gọi trợ lý Triệu đến để pha gói sốt và mì mà Tô Ý gửi tới.
Đợi vài phút, khi mở nắp, mùi thơm nức mũi tỏa ra ngoài làm ông ta ngạc nhiên.
Ánh mắt Liêu Chính Dân sáng rực, liền cầm đũa lên nếm thử.
Vừa ăn vài miếng, ông ta liền gọi trợ lý Triệu: “Gọi điện cho cô Tô."
Vừa dứt lời, Liêu Chính Dân lại đổi ý: “Thôi để tôi tự gọi."
…..
Ở bên kia, Tô Ý vừa cúp máy với Giang Viễn, chuông điện thoại lại reo lên, cô còn tưởng Giang Viễn gọi lại.
Ai ngờ, khi nhấc máy, lại là cuộc gọi từ chính Liêu Chính Dân.
DTV
Tô Ý tưởng ông ta gọi để giải thích về việc tiếp đãi Giang Viễn và Lục Tử, nên định chủ động xin lỗi ông ta..