Nghe vậy, Liêu Chính Dân có chút áy náy: “Sao lại vậy, chúng tôi rất vui khi có thể nếm thử tay nghề của cô Tô, thực sự là thời gian không cho phép, hay thế này đi, cô Tô để lại địa chỉ nhà hàng, khi nào có thời gian chúng tôi sẽ ghé qua?”
Tô Ý thấy vậy liền nhanh chóng để lại địa chỉ nhà hàng cho trợ lý Triệu, sau đó mới cùng Lâm Trạch Tây rời khỏi nhà hàng.
DTV
Ra khỏi cửa, Lâm Trạch Tây cũng có chút khó hiểu: “Chẳng lẽ ông chủ ở Hồng Kông đều kỳ lạ như vậy? Khi bàn về hợp tác thì nhiệt tình đến mức không ngừng muốn đưa tiền cho em, nhưng sao khi mời ăn cơm lại trăm phương ngàn kế từ chối?”
Tô Ý bất đắc dĩ nhún vai: “Có lẽ họ thực sự quá bận rộn thôi! Hơn nữa họ có thể không giống như chúng ta, làm ăn đều trên bàn rượu, việc là việc, tình cảm là tình cảm, phân biệt rõ ràng cũng tốt.”
Lâm Trạch Tây thấy em gái nói có lý, liền không nói gì thêm.
Sau khi hai người rời đi, trợ lý Triệu cuối cùng cũng mở miệng: “Tổng Giám đốc Liêu, tối nay chúng ta có kế hoạch gì à?"
Rõ ràng là anh ta nhớ mình đã để trống lịch tối nay, với suy nghĩ rằng Tổng Giám đốc Liêu chắc chắn sẽ mời Tô Ý đi ăn tối.
Nhưng tại sao vừa nãy Tổng Giám đốc Liêu lại nói là tối nay không rảnh? Liêu Chính Dân dừng lại một chút: “Tối nay cậu đi với tôi đến một nơi."
"Đi đâu?"
"Đến địa chỉ mà cô Tô vừa để lại cho cậu."
Trời thủ đô tối rất nhanh, mới đến giờ ăn tối mà đã tối đen như mực.
Chiếc xe ô tô màu đen mà Liêu Chính Dân ngồi chìm vào trong bóng đêm.
Ông ta ngồi ở ghế sau, mắt không rời khỏi hướng chéo đường đối diện.
Đó chính là vị trí của nhà hàng Tô Ký Xuyên Thái.
Nhà hàng có vẻ rất đông khách, cửa ra vào sáng rực ánh đèn.
Liêu Chính Dân chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy một bóng dáng quen thuộc từ phía bên đường đi về phía của nhà hàng.
Bà ấy mặc một chiếc áo khoác dày, đội mũ, quàng khăn kín cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-557.html.]
Nhưng dáng người đó vẫn làm Liêu Chính Dân nhận ra ngay lập tức.
Bà ấy vẫn gầy như xưa, dù mặc đồ dày cộm cũng vẫn vậy.
Nhìn bà ấy chậm rãi bước đi trong gió lạnh, một cơn kích động bỗng trỗi dậy trong lòng Liêu Chính Dân, ông ta muốn bước tới khoác thêm cho bà ấy một chiếc áo.
Đúng lúc Liêu Chính Dân đang đấu tranh với cảm xúc của mình thì từ trong nhà hàng bỗng xuất hiện một bóng dáng đàn ông.
Người đàn ông đó tiến thẳng đến trước mặt Tô Nhân, sau đó nhanh chóng cúi đầu nói gì đó với bà ấy.
Khoảng cách quá xa, Liêu Chính Dân không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt hai người.
Nhưng ông ta vẫn nhận ra, đó chính là chồng của Tô Nhân, Lâm Gia Quốc.
Ông ta là người mà Liêu Chính Dân đã gặp sau khi trở về thủ đô.
Tiếp theo, ông ta lại thấy hai người một trước một sau bước vào nhà hàng.
Khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất bên trong nhà hàng, Liêu Chính Dân mới ngả lưng dựa vào ghế sau, cảm giác như sức lực vừa bị rút cạn.
Ông ta thầm cảm thấy may mắn vì vừa nãy không bốc đồng mà bước tới.
Trong lòng cũng dâng lên một cảm giác mất mát khác.
Liêu Chính Dân ngẩn ngơ nhìn thêm một lúc, thấy không còn bóng dáng nào xuất hiện ở cửa nữa, mới quay sang nói với trợ lý Triệu: “Đi đến ngoại thành."
Trợ lý Triệu lái xe theo địa chỉ mà Liêu Chính Dân đưa đến gần một khu nhà cổ ở ngoại thành.
Khi thấy vẫn còn một đoạn đường Liêu Chính Dân nhất quyết muốn xuống xe, tự mình đi bộ đến đó: “Cậu ở đây đợi tôi."
Trợ lý Triệu vội vàng lấy khăn quàng cổ: “Tổng Giám đốc Liêu, bên ngoài lạnh lắm, ông mặc ít quá, mang theo khăn quàng cổ này đi."
Liêu Chính Dân nhận lấy khăn quàng, sau đó bước nhanh về hướng ngôi nhà cổ của nhà họ Tô.
Đêm đã khuya, không còn thấy bóng người ở các ngã đường gần đó..