Cuối cùng, anh ta lại nhắc nhở một câu: “Tổng giám đốc Liêu, chuyến bay của ông là vào sáng sớm mai, trời chưa sáng đã phải xuất phát rồi, hôm nay ông có chắc không ra ngoài đi dạo chút à? Hôm nay thủ đô nắng to, thời tiết khá tốt, nhiệt độ cũng không thấp lắm."
Liêu Chính Dân nghe xong liền liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi tiếp tục đưa mắt nhìn về cuốn sách trên tay: “Không cần."
Trợ lý Triệu "vâng" một tiếng, rồi tiếp tục nhắc đến việc khác: “Tổng giám đốc Liêu, hôm qua sau khi kết thúc cuộc họp cô Tô đã gọi cho tôi, nói trước khi đi muốn mời chúng ta ăn cơm, bây giờ ông phải đi gấp, có cần báo trước cho cô ấy không?"
Liêu Chính Dân dừng lại một chút, cuối cùng cũng ngẩng lên khỏi cuốn sách: “Không cần, sáng mai tôi đi rồi, cậu chỉ cần nói với cô ấy là tôi phải về Hồng Kông gấp vì có việc, không kịp gặp mặt."
Trợ lý Triệu nghe vậy, đang định gật đầu thì giây tiếp theo lại nghe thấy ông chủ đổi ý.
"Thôi, cậu gọi cho cô ấy ngay bây giờ đi, để sau này cô ấy không nghi ngờ chúng ta lừa cô ấy.
Tính cảnh giác của con bé này không phải chuyện đùa đâu."
Trợ lý Triệu cười gật đầu, rồi lập tức nhấc điện thoại trong phòng lên, gọi đến nhà hàng bên kia.
Điện thoại do Từ Tiểu Cần nghe: “Xin lỗi, hôm nay Tô Ý không đến nhà hàng."
Trợ lý Triệu nghe vậy, liền hỏi xin số điện thoại nhà của Tô Ý.
Từ Tiểu Cần do dự một chút, sau khi biết anh ta họ Triệu và là đối tác đến từ Hồng Kông.
Cô ấy lo lắng sẽ làm lỡ việc lớn của Tô Ý.
Nên vội vàng đưa số điện thoại của tử hợp viện cho anh ta.
DTV
Trợ lý Triệu khó khăn lắm mới chứng minh được thân phận của mình để lấy được số điện thoại mới, liền không chần chừ gọi thẳng đến.
Khi điện thoại được kết nối, nghe thấy đầu dây bên kia chính là Tô Ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-564.html.]
Anh ta liền làm theo lời dặn của Liêu Chính Dân, nói rằng ông ta phải vội trở về Hồng Kông.
"Vâng, đúng vậy, chuyến bay là vào sáng sớm mai, không kịp gặp mặt, thật sự xin lỗi!"
Tô Ý ở bên kia nghe thấy Liêu Chính Dân phải đi gấp, lần này không nghi ngờ ông ta có phải kẻ lừa đảo hay không mà thực sự cảm thấy có chút đột ngột.
Hôm nay cô mới vất vả lắm mới làm rõ được thân phận của Liêu Chính Dân với mẹ mình.
Ban đầu cô còn định nhân dịp này ở thủ đô, có thể gặp mặt một lần, giải quyết những hiểu làm năm xưa.
Ai ngờ sáng mai ông ta đã phải đi rồi?
Tô Ý kích động, liền quên hết phần lớn những lời mẹ dặn hồi sáng, không quan tâm đến việc có muốn hay không.
Trực tiếp hỏi đầu dây bên kia: “Trợ lý Triệu, xin hỏi Tổng giám đốc Liêu có ở bên cạnh anh không? Tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy!"
Trợ lý Triệu vốn đang mở loa ngoài, vì vậy khi Tô Ý hỏi câu đó, anh ta lập tức quay đầu nhìn sếp, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của ông ta.
Liêu Chính Dân không nói gì, chỉ đứng dậy và cầm lấy ống nghe: "Xin chào, tôi là Liêu Chính Dân."
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của ông ta, Tô Ý giật mình, dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: "Tổng giám đốc Liêu, ông đã biết mẹ tôi là ai rồi, phải không?"
Thấy ông ta không trả lời, Tô Ý lại lên tiếng: "Tổng giám đốc Liêu, tôi biết ông quen bà ấy, và tôi cũng biết vì bà ấy mà ông mới chủ động đề nghị cho tôi một phần lợi lớn như vậy.
Tôi rất cảm kích lòng tốt của ông, nhưng tôi vẫn hy vọng chúng ta có thể công tư phân minh, hợp tác theo đúng cách thức và quy trình, đừng để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc sau này."
"Còn về mẹ tôi, tôi cũng không rõ giữa ông và bà ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi vẫn mong rằng hai người có thể gặp nhau và giải quyết những khúc mắc trong quá khứ."
Liêu Chính Dân lặng lẽ nghe hết lời của Tô Ý, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Làm sao cô biết được?".