"Trong mắt người ngoài, mẹ cháu đã sinh bốn người con trai, một người con gái, gia đình hạnh phúc, không lo ăn mặc, không phải bận tâm kiếm sống bên ngoài, có lẽ coi như là rất hạnh phúc rồi nhỉ?"
"Nhưng trong mắt cháu, mẹ cháu đã sống rất khổ.
Trong những năm tháng đẹp nhất của đời người, bà ấy đón nhận tin người yêu đầu tiên đã mất, trong số anh chị em thì chỉ có mình bà ấy còn sống, ba mẹ duy nhất mà bà ấy dựa vào cũng lần lượt qua đời vì tai nạn và bệnh tật, ngôi nhà đã sống mấy chục năm, nói mất là mất."
"Mấy chục năm qua, sức khỏe của bà ấy luôn không tốt, nghe nói khi sinh cháu ra, bà ấy đã hôn mê mấy ngày, đến mức bị người khác lén tráo mất đứa con gái mà cũng không biết, mà sự việc còn kéo dài suốt hai mươi năm.
"Nhớ lần đầu tiên gặp bà ấy, bà ấy đang đứng giữa đường bất lực hô tên kẻ cướp giật túi xách của mình."
"Lần thứ hai gặp bà ấy, bà ấy đi cùng cháu đến tìm thầy thuốc Đông y, lúc đó cháu mới biết hóa ra bà ấy đã uống thuốc Bắc suốt hơn hai mươi năm, nhưng chỉ có thể duy trì sức khỏe ở mức tốt nhất có thể, đến giờ mới dần dần hồi phục.
Chú nghĩ một cuộc đời như vậy có thể gọi là hạnh phúc không?"
Tô Ý lẩm bẩm kể về những chuyện liên quan đến mẹ mình, không ngờ khi ngẩng đầu lên, thấy Liêu Chính Dân đã rơi lệ đầy mặt.
Cô vội vàng quay đi, khẽ ho một tiếng: "Tất nhiên, những chuyện này không phải là lỗi của chú, thực ra chú cũng rất khó khăn, cháu chỉ mong chủ đừng trách mẹ cháu, năm xưa bà thực sự không còn lựa chọn nào khác."
"Mẹ cháu biết chú vẫn còn sống, rất vui mừng.
Bà nói, chỉ cần biết chú sống tốt là đủ rồi."
Liêu Chính Dân lại nghẹn ngào, phải mất một lúc lâu sau mới dùng giọng nói khàn khàn hỏi: "Ba cháu đối xử với bà ấy không tốt sao?"
DTV
Nghe đến từ "ba", Tô Ý vẫn còn chưa quen.
"Chú nói Lâm Gia Quốc à? Nếu ông ta tốt, thì hai người đã không ly hôn rồi."
"Ly hôn?!"
Liêu Chính Dân kinh ngạc đến mức cơ thể lao về phía trước, hai tay nắm chặt lưng ghế.
"Mẹ cháu là một người tốt như vậy, sao Lâm Gia Quốc lại dám đề nghị ly hôn?"
Tô Ý nhận ra ông ấy đã hiểu lầm, vội vàng ngượng ngùng quay đầu, mím môi giải thích: “Không phải vậy, là mẹ cháu kiên quyết muốn ly hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-566.html.]
Chú Liêu, cháu đã nói rất nhiều rồi, hơn nữa nhiều điều cháu cũng chưa được sự cho phép của mẹ, cháu không tiện nói thêm nữa."
Ý của Tô Ý rất rõ ràng.
Đừng hỏi gì cô nữa, tốt hơn là đi hỏi trực tiếp mẹ cô.
Liêu Chính Dân ngẩn người trong chốc lát, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Mẹ cháu, bây giờ đang ở đâu?"
Tô Ý trực tiếp chỉ tay về phía trước: “Ở ngay phía trước, nhà treo đèn lồng đỏ kia."
Liêu Chính Dân nhìn theo hướng tay của Tô Ý chỉ.
Không ngờ rằng lúc này mình lại ở gần bà ấy như vậy.
"Bà ấy, có biết chú đến không?"
Tô Ý bất đắc dĩ nhún vai: “Biết chứ, chú Liêu, chú hỏi nhiều quá, chi bằng chú trực tiếp đi hỏi mẹ cháu chẳng phải nhanh hơn sao?"
Liêu Chính Dân xác nhận lại bằng cách nhìn Tô Ý một lần nữa.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, ông ấy lập tức đẩy cửa xe ra, bước xuống.
Tô Ý thấy vậy cũng xuống xe theo, thấy ông ấy đi lại có phần vụng về, căng thẳng như một chàng trai trẻ.
Không khỏi cúi đầu cười thầm.
Khi đến trước cửa nhà, Tô Ý mới chỉ vào căn nhà bên cạnh: “Cháu về nhà mình trước, hai người cứ thoải mái nói chuyện."
Nói xong, cô vui vẻ mở cửa bước vào.
Liêu Chính Dân đứng trước cửa ngẩn ngơ một lúc, rồi mới lấy hết can đảm cẩn thận gõ cửa.
Lúc này, Tô Nhân đang ngồi trong phòng khách, nhưng tai thì vẫn lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, bà ấy không tự chủ được mà bật dậy khỏi ghế.
Bà ấy đầu tiên là hồi hộp đứng lên đi ra sân, nhưng đi được nửa đường lại dừng lại để chỉnh trang lại quần áo..