Ánh mắt này, bà ấy đã từng thấy từ ba mươi năm trước.
Lần nữa nhìn lại, Tô Nhân lập tức tỉnh táo, cũng hiểu rằng không thể tiếp tục như vậy.
Vì vậy bà ấy vội mở miệng: “Chuyện quá khứ đã qua rồi, biết ông bây giờ rất thành công, tôi rất vui cho ông, cũng thật lòng mong ông sẽ càng ngày càng hạnh phúc."
DTV
Nói xong, Tô Nhân liền đứng dậy: “Tiểu Ý nói với tôi rằng ngày mai ông sẽ quay lại Hồng Kông, tôi không có gì tặng ông, chỉ mong ông đi đường thuận lợi."
Liêu Chính Dân thấy bà ấy có ý định tiễn khách.
Cũng rõ ràng cảm nhận được sự kháng cự của bà ấy, nên không dám tiếp tục nói thêm gì nữa.
Sau khi tỉnh táo lại, ông ấy cũng dứt khoát đứng dậy: “Cảm ơn, vậy tôi xin phép về trước."
"Ừ, để tôi tiễn ông "
Tô Nhân tiễn ông ấy ra đến cửa, thấy ánh mắt ông ấy nhìn mình vẫn không giấu nổi sự nhiệt tình, liền trực tiếp né tránh ánh mắt ấy.
Sau khi đóng cửa, bà ấy mới đưa tay vịn vào khung cửa, đứng yên một lúc mới rời đi.
Tô Ý nghe thấy tiếng cửa đóng, liền vội vàng ló đầu ra từ nhà bên cạnh.
"Chú Liêu, sao về nhanh vậy?"
Liêu Chính Dân thấy cô như đang canh chừng, không nhịn được mà nở nụ cười hiền lành: “Ừ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội gặp lại."
Nói xong, ông ấy rời đi cùng trợ lý Triệu.
Vừa lên xe, Liêu Chính Dân liền trực tiếp dặn trợ lý Triệu phía trước: “Tiểu Triệu, hủy vé máy bay ngày mai đi.”
Trợ lý Triệu ngạc nhiên, hỏi lại: “Tổng Giám đốc Liêu, ông định thay đổi thời gian sao?”
“Không, hủy luôn, tôi không định đi nữa.”
Trợ lý Triệu suy nghĩ một lúc, nhưng không thể hiểu được tại sao ông chủ lại thay đổi ý định.
Hôm qua ông ấy còn vội vàng muốn rời đi, đòi đặt vé máy bay sớm nhất để rời khỏi thủ đô.
Sao đột nhiên lại không đi nữa?
Không sợ cái lạnh ở thủ đô nữa sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-568.html.]
Chưa kịp hiểu ra, ông chủ đã tiếp tục lên tiếng —
“Con hẻm mà chúng ta vừa đến, cậu giúp tôi tìm hiểu xem có nhà nào muốn bán không? Hỏi xong thì báo tôi, tôi sẽ đích thân đi xem nhà.
Giá bao nhiêu cũng không thành vấn đề, chủ yếu là gần căn nhà mà tôi vừa đến.”
Trợ lý Triệu lập tức hiểu ra: “Rõ rồi ạ!”
“Đúng rồi, việc thu mua nhà máy thực phẩm tiến triển đến đâu rồi?”
Nghe đến đây, nụ cười của trợ lý Triệu lập tức biến mất: “Tạm thời chưa có tiến triển gì, e là có chút khó khăn.”
Liêu Chính Dân trầm ngâm một lát, sau đó lên tiếng: “Không sao, tôi sẽ đích thân lên trên thương thảo.”
Trợ lý Triệu: “!!!”
Người mà ông chủ vừa gặp có ma lực gì vậy?
Rõ ràng là một người luôn ủ dột kể từ khi đến thủ đô, sao đột nhiên lại như được tiêm thuốc kích thích thế này!
…..
Từ Tô Nhân đến Tô Ý và Chu Cận Xuyên, mọi người đều nghĩ rằng sau khi Liêu Chính Dân rời đi ngày đó đã về Hồng Kông luôn rồi.
Bề ngoài, Tô Nhân vẫn như bình thường, nhưng người tinh mắt vẫn nhận ra rằng dạo này bà ấy có chút buồn bã.
Tô Ý tuy biết nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể mỗi ngày tìm cách làm bà ấy vui.
Ai ngờ hai ba ngày sau, Liêu Chính Dân lại quay về?!
Hôm đó là cuối tuần, Tô Ý thức dậy muộn hơn mọi ngày, vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô tưởng là mẹ hoặc anh ba đến mang bữa sáng như thường lệ, loạng choạng ra cửa thì thấy Chu Cận Xuyên đang tập thể dục trong sân đã mở cửa.
Tô Ý còn đang ngáp, nào ngờ giây tiếp theo đã há hốc mồm đứng sững tại chỗ.
Nhìn rõ người đến, Tô Ý với mái tóc rối bời cười ngượng ngùng chào hỏi: “Chú Liêu, chú chưa về à?"
Liêu Chính Dân mỉm cười điềm đạm, chào hỏi Chu Cận Xuyên và Tô Ý.
“Không, đột nhiên có việc nên chưa về được.”
Tô Ý vội vàng dùng tay vuốt tóc rồi đi tới: “Chuyện gì mà gấp vậy? Có liên quan đến nhà máy thực phẩm không?”