“Tôi muốn nói là với những nhà đầu tư như tổng giám đốc Liêu, nếu muốn trở về đại lục để đầu tư phát triển kinh tế, bất kể thành phố nào, chắc chắn sẽ được chào đón nồng nhiệt.”
Tô Ý gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, vậy tổng giám đốc Liêu có dự định thường xuyên đến thủ đô không?”
Trợ lý Triệu ngập ngừng một lúc, sau đó như thể đã hạ quyết tâm lớn: “Nói cho mọi người biết cũng không sao, dù sao mọi người sớm muộn gì cũng biết—”
“Tổng giám đốc Liêu không định quay về nữa, đang chuẩn bị mua nhà rồi định cư ở đây luôn!”
Nghe xong lời của trợ lý Triệu, Tô Ý và Chu Cận Xuyên lập tức ngạc nhiên nhìn nhau.
Ngay cả Chu Cận Xuyên luôn điềm tĩnh, cũng không giấu nổi sự kinh ngạc.
Ban đầu cả hai đều nghĩ ông ấy chỉ tạm thời chưa về, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã quyết định định cư lại ở thủ đô?
Điều này thật quá bất ngờ.
…..
Ở một bên khác.
Tô Nhân vừa mở cửa cũng đầy vẻ ngạc nhiên.
Bà ấy còn tưởng là con cái đến.
Không ngờ lại là ông ấy.
Có lẽ vì quá bất ngờ, nên ngay khi nhìn thấy ông ấy, bà ấy theo bản năng thốt lên: "Sao ông lại đến đây?"
Liêu Chính Dân thấy bà ấy kinh ngạc mở to mắt, liền mỉm cười, giơ cao túi trong tay.
“A Nhân, tôi có việc nhờ bà giúp, nên đã đặc biệt mua bữa sáng từ tiệm mà bà từng thích nhất."
Tô Nhân nhìn kỹ lại, thì nhận ra thứ ông ấy đang cầm đúng món ăn sáng từ quán nổi tiếng mà trước đây bà ấy rất thích.
Bà ấy đã không nhớ rõ đã bao lâu mình không ăn lại món đó.
Không ngờ ông ấy vẫn còn nhớ.
Con ngõ vào buổi sáng rất nhộn nhịp, Tô Nhân cũng không tiện nói gì nhiều, liền mở cửa cho ông ấy vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-570.html.]
Vào trong rồi, Tô Nhân vẫn còn đầy vẻ ngạc nhiên: "Không phải ông đã về Hong Kong rồi sao?"
Liêu Chính Dân bình thản mở túi, lấy từng món ăn sáng ra, vừa lấy vừa cười giải thích: "Công việc ở đây tạm thời gặp chút rắc rối, không đi được."
Tô Nhân "ồ" một tiếng: "Ông nói là cần nhờ tôi giúp đỡ?"
DTV
Liêu Chính Dân gật đầu, đặt một phần đậu hủ trước mặt bà ấy: "Bà ăn sáng trước đi, lát nữa sẽ nguội."
Sau khi bày hết mọi thứ ra trước mặt bà ấy, Liêu Chính Dân mới mở lời về yêu cầu của mình.
"Công việc ở thủ đô không xong ngay được, mà tôi thì không thích ở khách sạn, nên tôi nghĩ chi bằng mua một căn nhà ở đây, sau này có chỗ dừng chân."
Tô Nhân bị nghẹn một chút: "Ông định mua nhà ở đây sao?"
Vừa nói xong, nghĩ lại thì người giàu mua nhà có lẽ cũng giống như mua một bộ quần áo, cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Bà ấy liền hỏi lại: "Ông định mua ở đâu?"
Liêu Chính Dân mỉm cười: "Lần trước khi đến đây, tôi thấy nơi này rất tốt, gần trung tâm thành phố, khu vực yên tĩnh, hơn nữa gần đây có công viên, rất hợp với người thích ra ngoài buổi sáng như tôi."
Tô Nhân cố nén ngạc nhiên hỏi lại: "Ông chắc chắn muốn mua nhà ở đây?"
Liêu Chính Dân lại cười: "Tất nhiên rồi, nên tôi mới đến nhờ bà tham khảo, bà là người quen thuộc với nơi này."
Tô Nhân cúi đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy có chút không đúng.
Nhưng lại không tìm ra lý do từ chối.
Liêu Chính Dân nhận ra sự do dự của bà ấy, liền thêm vào: "Dù sao chúng ta cũng là bạn bè lớn lên cùng nhau, tôi ở thủ đô, ngoài bà ra thì không quen ai cả, không lẽ bà không muốn giúp một chút Sao?"
Thấy vậy, Tô Nhân lập tức ngẩng đầu phủ nhận: "Không phải, tôi không có ý đó.
Thế này đi, lát nữa tôi sẽ hỏi thăm giúp ông."
Liêu Chính Dân thấy bà ấy đồng ý, trong mắt đầy niềm vui: "Vừa nãy trợ lý của tôi đã tìm hiểu được một căn, lát nữa bà đi cùng tôi xem, có bà đi cùng người ta sẽ không dám lừa tôi."
Tô Nhân thấy dáng vẻ cường điệu của ông ấy, không nhịn được bật cười.
"Bà cười gì thế?"
Tô Nhân vội họ một tiếng để che giấu nụ cười: "Không có gì."