Mọi người nghe xong mới phát hiện Lâm Gia Quốc không biết cũng đã đi theo đến đây từ lúc nào.
Thấy ông ta không được mời mà tự ý bước vào nhà, mọi người đều im lặng.
Tô Nhân mím môi không vui liếc nhìn ông ta một cái: "Ông đến đây làm gì?"
Lâm Gia Quốc cười gượng gạo: "Đêm ba mươi, hai ba con tôi ở nhà thực sự quá cô đơn, dẫu sao cũng để bọn trẻ tụ họp cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như đón một cái tết đoàn viên."
Tô Nhân làm sao không biết ông ta đang tính toán gì.
Từ sau lần bị Liêu Chính Dân đánh, Lâm Gia Quốc đột nhiên giống như biến thành một người khác.
Theo như con gái nói, có lẽ là do cảm giác nguy cơ.
Vốn nghĩ rằng tái hôn chỉ là vấn đề sớm muộn, bây giờ Liêu Chính Dân trở lại, làm sao ông ta có thể không lo lắng?
Nhưng mà sao Tô Nhân có thể tiếp tục để ý đến ông ta, thấy ông ta mặt dày muốn ngồi xuống, liền lập tức hét lên một tiếng.
"Tiểu Bắc có thể ở lại, nhưng Lâm Gia Quốc thì không, ở đây không hoan nghênh ông."
DTV
Lâm Gia Quốc hoàn toàn không để lời của Tô Nhân vào tai.
Chỉ thấy ông ta đảo mắt nhìn lên lầu một cái, rồi nhìn quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Tô Nhân thấy vậy liền hừ lạnh: "Ông đến đây để tìm người?"
Lâm Gia Quốc dứt khoát không giấu diếm nữa: "Người đó không đến sao?"
Tô Nhân bực bội đáp lại một câu: "Đây là nhà họ Tô, không đến lượt ông tìm người, trước mặt bọn trẻ, tôi chỉ là không muốn làm mất hứng của mọi người trong dịp năm mới, nếu ông còn quấy rầy nữa thì đừng trách tôi không khách khí."
Lâm Gia Quốc cười lạnh một tiếng: "Nói vậy thì tin đồn đều là sự thật?"
"Tin đồn gì?"
Lâm Gia Quốc cúi đầu nói nhỏ với Tô Nhân: "Tôi nghe nói tên họ Liêu đó quay về Hong Kong để phẫu thuật, nghe nói còn bị ung thư, xem ra lần này chắc chắn là không quay lại được rồi? Đúng là ông trời có mắt, đáng đời ông ta không thể trở về."
Nói xong, Lâm Gia Quốc bước tới trước mặt mọi người, vẻ mặt nghiêm túc: "A Nhân, hôm nay trước mặt các con, tôi xin trịnh trọng hứa với bà, chỉ cần bà đồng ý tái hôn, sau này mọi việc trong nhà sẽ do bà quyết định."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-580.html.]
"Các con cũng đã lớn rồi, bà cũng không muốn chúng nó giống bà bị người khác chê cười, hơn nữa kiếp này bà và người đó coi như có duyên nhưng không có phận, vẫn nên thuận theo ý trời, chúng ta là người một nhà sống tốt với nhau."
Vừa rồi Lâm Gia Quốc cúi đầu nói chuyện với Tô Nhân, có lẽ những người khác không nghe thấy.
Nhưng Tô Ý ngồi bên cạnh Tô Nhân thì nghe thấy rõ mồn một.
Thấy ông ta vừa nói một đằng làm một nẻo, lại còn hả hê muốn xem chú Liêu bị cười nhạo.
Tô Ý lập tức siết chặt nắm đấm, định đứng dậy cãi nhau với ông ta, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc—–
"Lâm Gia Quốc, lần này có lẽ sẽ khiến ông thất vọng rồi."
Lâm Gia Quốc thấy ông ấy đột nhiên xuất hiện ở đây, lập tức sợ hãi như gặp ma.
"Không phải ông vừa phẫu thuật xong ở Hong Kong sao? Sao ông lại về đây?"
Liêu Chính Dân cười lạnh một tiếng: "Sao vậy? Tôi không c.h.ế.t nên có phải ông thấy rất thất vọng không? Tôi sẽ không phạm phải sai lầm tương tự lần thứ hai đâu."
Tô Nhân thấy Liêu Chính Dân trở về, khoảnh khắc đó, đôi mắt đỏ hoe không thể kìm nén được.
Chỉ là trước mặt các con, bà ấy cố gắng kiềm chế không thể hiện ra, chỉ lặng lẽ nhìn ông ấy một cái: "Ông không sao chứ?"
Liêu Chính Dân cũng cố gắng tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười nhìn bà ấy một cái: "Tôi không sao, lần này tôi không đến muộn chứ?"
Tô Nhân nghẹn ngào không thể thốt ra lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy vậy, Tô Ý nhanh chóng nhường chỗ của mình: “Chú Liêu, chú vừa phẫu thuật xong không thể đứng mãi được, mau ngồi chỗ này."
Nói xong, cô nhường chỗ của mình cho ông ấy.
Còn mình thì di chuyển lại gần Chu Cận Xuyên.
Lâm Gia Quốc thấy mình đã đến từ lâu mà vẫn không có chỗ ngồi, trong khi Liêu Chính Dân vừa đến đã ngồi ngay cạnh Tô Nhân.
Vốn dĩ tâm trạng kích động vì bệnh tình của Liêu Chính Dân cũng vì vậy mà cảm thấy lòng mình như rơi vào hố băng.
"Hai người, hai người...
đúng là quá vô liêm si!"