Không ngờ vừa cầm điện thoại, Lâm Thư Tuyết ở đầu dây bên kia liền bắt đầu chửi bới.
"Tô Ý! Cô đúng là cố ý! Cô có biết tôi sống ở quê khổ sở như thế nào không? Khi cô đang sống sung sướng ở nhà họ Tô, cô có biết tôi đang ăn gì không?"
"Đồ khốn nạn, tất cả đều là do cô hại! Cô và mẹ cô đều không biết xấu hổ như nhau, đã ly hôn rồi còn dây dưa với ba, nếu không phải bà ta cản trở, ba đã đồng ý cho tôi trở về rồi!"
Lâm Vọng Đông không ngờ đứa em gái vốn tỏ ra ngoan ngoãn ở nhà lại có thể mắng chửi thô tục như vậy.
Dù sau này biết cô ta giả vờ, nhưng không ngờ bản chất thật của cô ta lại tệ đến mức này.
Nghĩ đến những lời cô ta vừa nói, cơn giận dữ trào lên, anh ấy không kiềm chế được mà hét vào điện thoại: “Cô đang nói bậy bạ gì đấy! Tôi không ngờ cô tuổi còn trẻ mà lại độc ác đến vậy! Cô sống ở quê bằng cách ăn phân à?!"
"Lâm Thư Tuyết, tôi cảnh cáo cô, nếu tôi còn nghe thấy một lời nào bất kính với mẹ tôi và em tôi từ miệng cô, tôi sẽ xé nát miệng cô ra!"
Lâm Thư Tuyết vừa chửi xong, cảm thấy thật thoải mái, nhưng không ngờ ngay giây sau nghe thấy giọng của Lâm Vọng Đông thì như bị sét đánh.
"Anh...
anh cả, anh nghe em giải thích, vừa rồi em chi vì tức giận nhất thời mà—"
"Không cần nói nữa, sau này đừng gọi điện đến đây nữa, nếu để tôi nghe thấy cô gây chuyện lần nào nữa, tôi sẽ không tha cho cô!"
Nói xong, Lâm Vọng Đông cúp điện thoại ngay lập tức cúp điện thoại.
Mọi người xung quanh lần đầu tiên thấy Lâm Vọng Đông nổi giận như vậy, ai nấy đều kinh ngạc.
Đừng nói đến họ, ngay cả vợ anh ấy - Diêu Ngọc Phương, sống với anh ấy bao năm nay, cũng lần đầu tiên thấy anh ấy tức giận và chửi người như vậy.
Có thể tưởng tượng những lời Lâm Thư Tuyết vừa nói khó nghe đến mức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-582.html.]
"Vọng Đông, anh không sao chứ? Đừng giận nữa."
"Anh cả, giận với người như vậy không đáng đâu."
Lâm Vọng Đông trở về chỗ ngồi, dần dần bình tĩnh lại: “Không sao, sau này mọi người không cần để ý đến cô ta nữa."
Thấy mọi người đều có mặt, mẹ vẫn chưa về, Tô Ý bèn nhân cơ hội lên tiếng đề nghị: "Anh cả, chị dâu, anh hai, anh ba, em nghĩ nhân hôm nay mọi người đều ở đây, chúng ta bàn bạc chuyện của mẹ và chú Liêu đi ạ."
"Thái độ của mẹ lúc nãy chắc mọi người cũng thấy rồi, tuy ngại chúng ta nên không nói gì nhưng ai cũng nhìn ra mẹ và chú Liêu có tình cảm với nhau.
Chuyện năm xưa dù có lý do gì thì cũng đã qua rồi, chúng ta là con cái cũng không nên truy cứu."
"Nhưng mẹ mới chỉ đi được một nửa cuộc đời, là con gái, em xin được bày tỏ quan điểm trước, em hoàn toàn ủng hộ chuyện của mẹ và chú Liêu.
Em chỉ mong mẹ có thể sống hạnh phúc nửa đời còn lại, đừng để lại tiếc nuối cho cuộc đời mình."
Tô Ý vừa dứt lời, Lâm Trạch Tây cũng lập tức tán thành: "Anh đồng ý với em gái.
Dù sao anh cũng không quan tâm người khác nói gì, mặt mũi là để cho người khác nhìn, bản thân sống tốt mới là quan trọng nhất."
Lâm Hạo Nam do dự một chút, sau đó cũng lên tiếng: "Còn anh thời gian trước bận rộn, không biết trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng vừa rồi nghe mọi người nói, anh cũng đại khái hiểu được.
Dù mẹ có quyết định thế nào, anh cũng ủng hộ mẹ vô điều kiện."
Ba người nói xong, ánh mắt đồng loạt hướng về phía anh cả.
DTV
Lâm Vọng Đông khựng lại một chút: "Nếu là trước đây, anh nhất định vẫn hy vọng mẹ có thể tha thứ cho ba và hai người quay lại với nhau, nhưng từ sau khi chuyện của anh và chị dâu xảy ra, anh mới dần dần hiểu ra nhiều điều."
"Vừa rồi mọi người cũng thấy đấy, ba quả thực không phải là một người chồng tốt, nói đúng hơn là không phù hợp với mẹ.
Thay vì cứ kéo dài cho ông ấy cơ hội dây dưa, chi bằng để ông ấy sớm c.h.ế.t tâm đi.".