Tô Ý vật lộn với chiếc chăn ấm áp từ sáng sớm.
Tối qua về muộn, may mà Tiểu Vũ và Noãn Noãn vừa lên xe đã ngủ, vất vả cho cô và Chu Cận Xuyên bế hai đứa nhỏ vào nhà.
Lên đến lầu, bản thân cô lại không tài nào ngủ được.
Hai người lại thủ thỉ tâm sự trên giường đến tận nửa đêm.
Nhưng nghĩ đến hôm nay là mùng một Tết, phải đi chúc Tết mọi người, Tô Ý đành cố gắng rời khỏi chăn ấm.
Thấy cô như chú thỏ con, loay hoay mãi mà không ra khỏi chăn được, Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ giúp cô mặc quần áo.
"Tối qua nói chuyện rôm rả lắm mà, sáng nay biết mùi rồi chứ gì?"
Tô Ý hừ một tiếng: "Đó là em vui mừng cho mẹ thôi."
Chu Cận Xuyên bật cười, xoa nhẹ lên má cô: "Mặc quần áo xong rồi, có cần anh bế em đi rửa mặt không?"
Nghĩ đến trình độ rửa mặt cho người khác của anh, Tô Ý lập tức tỉnh táo hẳn: "Thôi khỏi, em tự đi được."
Sau khi Tô Ý rửa mặt xong, lại lấy từ trong tủ ra một chiếc áo khoác màu đỏ mang ý nghĩa may mắn mặc vào, sau đó mới cùng Chu Cận Xuyên xuống lầu.
Xuống đến phòng khách tầng một, Tiểu Vũ và Noãn Noãn đã thay bộ đồ mới mua, tay cầm bao lì xì to tướng, cười toe toét.
Tô Ý bước nhanh về phía trước, lần lượt chúc Tết ba người lớn tuổi: "Ông nội, ba, mẹ, chúc mừng năm mới."
Ba người cũng lần lượt chúc lại, tranh nhau lấy bao lì xì ra: "Chúc mừng năm mới, đây là lì xì cho con.”
Tô Ý chần chừ: "Lì xì cho con ạ? Con lớn thế này rồi..."
"Cầm lấy đi, năm nay là năm đầu tiên con về nhà này, theo lý phải có lì xì chứ."
Tô Y nghe vậy bèn vui vẻ nhận lấy.
Ăn sáng xong, cả nhà ngồi nói chuyện rôm rả một lúc.
Triệu Lam bèn gọi Chu Cận Xuyên vào phòng để đồ lấy quà ra: "Cận Xuyên, đây là quà cho mẹ vợ con đấy, lát nữa con chở Tiểu Ý với hai đứa nhỏ qua đó chúc Tết, đi sớm một chút nhé!"
Nhìn số quà nhiều như vậy, Tô Ý có chút giật mình: "Mẹ, sao mẹ lại chuẩn bị nhiều quà thế này? Quà Tết con và Cận Xuyên đã mua từ trước Tết rồi mà."
Triệu Lam mỉm cười: "Trước Tết là trước Tết, hôm nay mùng một Tết đi chúc Tết không thể đi tay không được, cứ mang theo hết đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-586.html.]
Chu Hoằng Nghĩa cũng lên tiếng: "Phải đấy, lễ nghĩa phải chu toàn."
Thấy ba mẹ chồng chu đáo như vậy, Tô Ý không khỏi cảm động.
Sau khi chất đồ lên xe xong, hai vợ chồng bế theo hai đứa nhỏ đến nhà cũ của nhà họ Tô.
Đến nơi, anh chị cả và cả nhà đều đang ở nhà, hôm nay không ai ra ngoài.
Thấy Tô Ý bế con đến, mọi người lôi bao lì xì đã chuẩn bị sẵn ra.
Ngoài lì xì của Tiểu Vũ và Noãn Noãn, Chu Cận Xuyên năm đầu tiên đến nhà cũng có lì xì.
Tô Ý tất nhiên là nhận lì xì đến mềm tay.
Tô Nhân và các anh trai đều nói, từ nay về sau, năm nào cũng sẽ lì xì cho Tô Ý.
Dù sao thì hai mươi năm qua đã bỏ lỡ rồi, sau này phải bù đắp lại.
Tô Ý cảm động đến đỏ hoe mắt, thấy Liêu Chính Dân không có ở đó, cô hỏi Tô Nhân.
"Sáng nay trợ lý Triệu gọi điện thoại đến, lúc đó mẹ mới biết ông ấy đã lén trốn viện, bác sĩ căn bản không đồng ý cho ông ấy xuất viện, nên mẹ bảo ông ấy ở trên giường nghỉ ngơi."
Nghe vậy, Tô Ý không nhịn được mỉm cười: "Chú Liêu không nghe lời bác sĩ, nhưng lại chịu nghe lời mẹ."
Tô Nhân trừng mắt nhìn con gái một cái, sau đó kéo cô đi lên lầu.
Dù sao thì cuộc điện thoại của trợ lý Triệu sáng nay cũng khiến bà ấy lo lắng không thôi.
Tô Ý theo mẹ lên lầu, Liêu Chính Dân đã cố gắng xuống giường.
Thấy ông ấy đã xuống giường, Tô Nhân vội vàng bước tới đỡ ông ấy: "Sao ông lại xuống giường rồi?"
Liêu Chính Dân cười gượng: "Tôi thật sự không sao rồi."
Nói rồi, ông ấy định đến chỗ túi hành lý lấy đồ.
Lúc ông ấy quay người lại, Tô Ý thấy trong tay ông ấy cầm một bao lì xì dày cộm.
DTV
"Tiểu Ý, bao lì xì này là dành riêng cho cháu, trước đây cháu và Cận Xuyên kết hôn, chú không có mặt, coi như là bù đắp vậy."
"Lần này trở về, chú định mua quà từ Hồng Kông tặng mọi người, nhưng vì vội quá nên không kịp chuẩn bị gì cả, sau Tết chú sẽ bảo Tiểu Triệu mang sang."
Tô Ý cúi đầu nhìn bao lì xì dày cộp, ngạc nhiên há hốc mồm.