Thấy mẹ cũng khẽ giục cô nhận lấy, Tô Y bèn mặt dày nhận lấy: "Cảm ơn chú Liêu! Sức khỏe chú giờ thế nào rồi ạ?"
Liêu Chính Dân ngồi xuống ghế bên cạnh: "Chú thấy khỏe hơn nhiều rồi, đêm qua là đêm chú ngủ ngon nhất trong mấy năm qua, ngủ một mạch đến sáng, cũng không mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh dậy cảm thấy người thoải mái hẳn ra."
Nghĩ đến chuyện này, Liêu Chính Dân vẫn còn thấy hơi kỳ diệu.
Chẳng lẽ chỉ vì trở về nơi ở thời thơ ấu mà ông ấy có thể ngủ ngon đến vậy sao?
Là người trong cuộc, Tô Ý lại không nghĩ như vậy, cô dò hỏi nhìn Tô Nhân như muốn hỏi bà ấy có phải cho quá liều lượng rồi không?
Tô Nhân mỉm cười đáp lại, ra hiệu là do tối qua lo lắng quá nên bà ấy không kiểm soát được liều lượng.
Tô Ý nháy mắt ra hiệu đã hiểu, sau đó nhắc nhở bà ấy sau này nên cẩn thận hơn.
Thấy Liêu Chính Dân đang nhìn hai người với vẻ tò mò, Tô Nhân vội vàng ho nhẹ một tiếng: "Gần đây y thuật của Tiểu Ý tiến bộ nhiều lắm, hay là để con bé bắt mạch cho ông, xem sức khỏe đã hồi phục thế nào rồi?"
Liêu Chính Dân không biết Tô Ý còn biết bắt mạch, nhìn cô với vẻ kinh ngạc.
Tô Ý cười hì hì: "Cháu chỉ biết chút ít thôi, nếu chú Liêu không chê thì để cháu thử xem sao?"
Liêu Chính Dân đương nhiên đồng ý.
Chỉ là hiện tại ông ấy cũng không còn nhiều tự tin với cơ thể mình nữa.
Có lẽ là do lần này tái phát bệnh, cũng có lẽ là do ca phẫu thuật khiến ông ấy kiệt sức.
Thêm vào đó là những lời bác sĩ nói khiến ông ấy không thể không chuẩn bị tâm lý trước.
Vì vậy, ông ấy bèn viện có đuổi Tô Nhân ra ngoài.
Sau đó, ông ấy mới nói thật với Tô Ý: "Chuyện tình trạng cơ thể chú, cháu đừng nói với mẹ cháu, chú sợ bà ấy sẽ lo lắng quá độ.
Ngoài ra, chú Liêu còn có một việc muốn nhờ cháu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-587.html.]
Tô Ý bắt mạch cho ông ấy một lúc, thấy ông ấy quả thực rất yếu nhưng có lẽ là do tác dụng của nước linh tuyền nên có thể cảm nhận rõ ràng mạch đập đang dần hồi phục mạnh mẽ.
Cô gật đầu đồng ý: "Vâng, cháu sẽ không nói đâu, chú Liêu có việc gì cứ dặn dò ạ."
Liêu Chính Dân khẽ gật đầu: "Trước khi phẫu thuật, chủ đã lập di chúc ở Hồng Kông, lúc đó chú nghĩ nếu chẳng may có chuyện gì thì sẽ để lại toàn bộ tài sản cho cháu đồng thời giao mẹ cháu cho cháu chăm sóc."
"Tuy rằng bây giờ chú đã vượt qua cơn nguy kịch, nhưng chú cũng lo lắng cơ thể mình không trụ được bao lâu nữa, vì vậy chú muốn nhận cháu làm con gái nuôi, sau này cháu sẽ kế thừa công ty và sự nghiệp của chú, cháu thấy thế nào?"
Nghe Liêu Chính Dân nói xong, Tô Ý kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
DTV
Cô không ngờ Liêu Chính Dân lại lập di chúc từ mấy ngày trước, còn muốn giao cả công ty cho cô? Nhưng chỉ thoáng chốc, cô đã hiểu ra.
Là do ông ấy không còn tự tin vào cơ thể mình nữa nên mới có suy nghĩ bi quan như vậy.
Tô Ý trầm ngâm một lúc, sau đó nghiêm túc nói: "Chú Liêu, cháu biết chú lo lắng cho sức khỏe của mình, nhưng mà lúc nãy cháu cũng xem qua rồi, sức khỏe của chú đang hồi phục rất tốt, nhất định sẽ khỏi bệnh thôi.
Đợi qua Tết, chúng ta sẽ đưa chú đi gặp thầy của cháu để ông ấy kê đơn thuốc cho chú, trước đây sức khỏe của mẹ cháu cũng rất kém, nhưng bây giờ đã được điều trị khỏi hẳn rồi."
"Chú đã phiêu bạt bên ngoài nửa đời người, bây giờ vất vả lắm mới quay về đây, sao có thể dễ dàng bi quan như vậy chứ?"
"Còn nữa, lúc nãy chủ nói muốn nhận cháu làm con gái nuôi, chuyện này tuyệt đối không được."
Liêu Chính Dân cụp mắt: "Tại sao lại không được?"
Tô Ý mím môi cười: "Ba nuôi thì thôi đi ạ! Chú Liêu chi bằng cố gắng thêm chút nữa, trực tiếp làm ba ruột của cháu luôn đi ạ! Như vậy cháu và mẹ cháu đều sẽ vui hơn!"
Liêu Chính Dân nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Ý cháu là...
Cháu thật sự nghĩ như vậy sao?"
Tô Ý nghiêm túc gật đầu: "Thật ra, trước đây cháu đã từng có hai người ba nhưng không ai thật lòng đối xử tốt với cháu.
Từ nhỏ đến lớn, cháu luôn ghen tị với các bạn có ba, cháu cũng mong muốn có một ngày mình có thể có một người ba thật lòng yêu thương và che chở cho mình!".