Thấy Tô Ý đích thân đến nhận gọi món, Đặng Ngọc Anh cố tình gây khó dễ, liên tục thay đổi món.
Tô Ý biết rõ cô ta cố ý, nhưng cũng không tức giận vẫn bình tĩnh ghi chép vào thực đơn.
Ngược lại, một vị khách ngồi bàn bên cạnh thấy vậy lên tiếng: "Làm gì có kiểu gọi món như các người vậy? Chẳng lẽ thật sự là đến gây rối à?"
"Đúng vậy! Gọi món mà cứ lề mề như vậy! Biết thế lúc nãy đã không bênh vực các người rồi."
Nghe vậy, giám đốc Mã vội vàng trừng mắt với Đặng Ngọc Anh.
"Được rồi được rồi, chỉ gọi hai món này thôi, cô bé này lần đầu tiên đến đây ăn, không biết gọi món gì, mọi người đừng chấp nhặt.
Đặng Ngọc Anh cũng đành phải giả vờ ngây thơ: "Đồng chí, xin lỗi nhé, làm phiền cô rồi, đây là lỗi của tôi."
Tô Ý mỉm cười nhạt, nhanh chóng bưng hai món ăn mà họ đã gọi lên.
Thấy Tô Ý chỉ bê lên hai món ăn, Đặng Ngọc Anh bèn gọi giật lại: "Này này, sai rồi, sao chỉ có hai món thế này?"
Tô Ý nhướng mày: "Lúc nãy hai người không phải chỉ gọi hai món thôi sao?"
Đặng Ngọc Anh mím môi, chỉ vào bát mì to trên bàn bên cạnh: "Bàn của người khác đều có một bát mì, tại sao lại không có của chúng tôi?"
"Chẳng lẽ bát mì này là nhìn mặt mà cho sao? Hay là vì chúng tôi chỉ gọi hai món nên không được tặng?"
Chưa đợi Tô Ý giải thích, giám đốc Mã đã chen vào: "Bà chủ Tô, có phải là chột dạ rồi không?"
Tô Ý khó hiểu nhìn hai người: "Chột dạ?"
Đặng Ngọc Anh đảo mắt: "Đúng vậy! Theo tôi thấy chính là chột dạ rồi, mì ăn liền mà các người bán rõ ràng là dùng công thức ăn cắp của người khác mà có! Lúc trước, khi tôi và giám đốc Mã còn ở nhà máy thực phẩm, chúng tôi đã ngày đêm nghiên cứu cùng các kỹ thuật viên ròng rã mấy tháng trời, vất vả lắm mới hoàn thiện công thức mì ăn liền, không ngờ chớp mắt một cái đã thành của các người rồi?"
Trong lòng Tô Ý "lộp bộp" một tiếng, quả nhiên là như cô đã đoán.
Vì vậy, cô cố tình im lặng để hai người họ tự biên tự diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-592.html.]
Giám đốc Mã và Đặng Ngọc Anh thấy Tô Ý không dám lên tiếng, càng thêm đắc ý.
"Mọi người đến đây mà xem này, tôi vốn là giám đốc nhà máy thực phẩm Bắc Kinh, công thức mì ăn liền này là do tôi phụ trách nghiên cứu, tôi và đồng chí Tiểu Đặng còn phải chạy đến tận Dương Thành để dự hội thảo, sắp sửa được thông qua, nhận đầu tư, không ngờ cô gái này lại ngang nhiên cướp mất của chúng tôi."
Đặng Ngọc Anh cũng kích động đứng dậy: "Đúng vậy! Không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì, ăn cắp công thức của chúng tôi, khiến ông chủ Liêu thay đổi chủ ý, giao nhà máy mì ăn liền cho cô ta quản lý, còn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà máy, đó là tâm huyết của chúng tôi mà! Bây giờ lại bị cô ta chiếm đoạt!"
Giám đốc Mã và Đặng Ngọc Anh hát bài ca "oan ức” trong nhà hàng.
Lời nói của họ đều ám chỉ Tô Ý đã ăn cắp công thức của họ, dựa vào thế lực sau lưng ức h.i.ế.p người khác.
Thực khách nghe vậy ai nấy đều xôn xao bàn tán.
Mặc dù đa số mọi người đều tỏ vẻ nghi ngờ.
Nhưng vẫn có người bắt đầu phân tích, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Dù sao thì nhà máy thực phẩm Bắc Kinh trước đây cũng là một doanh nghiệp lớn, vậy mà đột nhiên bị nước ngoài mua lại.
Giám đốc và nhân viên kinh doanh cốt cán cũng bị đuổi việc.
Chuyện này khó mà không khiến người ta nghi ngờ.
DTV
Thấy hai người kia nói xong, Tô Ý mới thản nhiên hỏi: "Vậy công thức mà hai người đã dày công nghiên cứu lúc trước là hương vị gì?"
Đặng Ngọc Anh cười khẩy: "Tất nhiên là hương vị bò hầm nấm rồi!"
Giám đốc Mã cũng vội vàng tiếp lời: "Đừng nói là mì ăn liền mà các người bán không phải là hương vị bò hầm nấm nhé?"
Tô Ý cười đầy ẩn ý: "Đúng là mì bò hầm nấm thật, nhưng đây cũng không phải là bí mật gì, những ai đã từng đến đây ăn đều biết, chẳng lẽ hai người chỉ nghe nói thôi sao?"
"Hơn nữa hai người còn chưa ăn thử, sao có thể khẳng định mì bò hầm nấm mà chúng tôi bán giống với hương vị mà hai người đã nghiên cứu?"
Đặng Ngọc Anh lập tức cao giọng: "Chỉ cần nhìn, ngửi thôi là chúng tôi cũng đoán được rồi! Nếu không phải ăn cắp của chúng tôi, tại sao cô có thể nghiên cứu ra nhanh như vậy?!"