Vì là học sinh vào lớp giữa chừng nên hai người họ được xếp ngồi ở hàng cuối cùng.
May mà Tô Ý và Bạch Miêu Miêu ngồi ở giữa lớp.
Mắt không thấy, lòng không phiền.
Cứ coi như không nhìn thấy hai người họ là được.
Tô Ý vừa vào lớp đã vùi đầu vào sách vở.
Cô nghe giảng một lúc thấy không có vấn đề gì, mượn vở ghi chép của Bạch Miêu Miêu mấy hôm trước để xem.
Sau khi xem xong, cô bắt đầu âm thầm ôn tập những nội dung khác.
Mãi đến khi tan học, cô mới hoàn hồn.
Ngày đầu tiên đi học, Lâm Thư Tuyết và Chu Tĩnh Đồng cũng không dám quá phô trương.
Vì vậy trong giờ giải lao, hai người họ không đến gây chuyện với Tô Ý.
Nhưng điều khiển họ không ngờ là Tô Ý vậy mà hai tiết học đều không thèm quay đầu nhìn họ lấy một lần.
Chẳng lẽ cô không hề bất ngờ sao?
Bị phớt lờ, Lâm Thư Tuyết tức giận vẽ nguệch ngoạc lung tung lên sách vở, đợi đến khi chuông tan học vang lên, cô ta cầm cặp sách chạy ra hành lang tìm Tô Ý.
"Tô Ý, đứng lại!"
Lúc này Tô Ý đang khoác tay Bạch Miêu Miêu đi về phía cầu thang.
Nghe thấy Lâm Thư Tuyết gọi mình, cô mới chợt nhớ đến chuyện cô ta chuyển đến lớp mình.
Cô nhíu mày quay đầu nhìn Lâm Thư Tuyết: "Có chuyện gì?"
Thấy nhiều người đang nhìn mình, Lâm Thư Tuyết bỗng nhận ra lời nói lúc nãy của mình có chút nóng vội.
Cô ta vội vàng điều chỉnh giọng điệu, bước nhanh đến gần Tô Ý: "Chị, sao chị không đợi em?"
Tô Ý nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu: "Tôi không có đứa em gái nào như cô! Hơn nữa tôi và cô quen thân lắm sao? Tại sao phải đợi cô?"
Trước mặt rất nhiều bạn học đang qua lại, Tô Ý không hề nể mặt Lâm Thư Tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-595.html.]
Điều này khiến Lâm Thư Tuyết vừa tức giận vừa kích động.
Cô ta tủi thân kéo cặp sách của Tô Ý: "Chị, em biết là chị đang giận, ba đã nhanh chóng đón em về còn tốn nhiều tiền bạc, công sức để xin cho em và chị học cùng lớp."
"Chị đừng trách ba, một mình ông ấy ở đây cũng rất cô đơn, mọi người thường ngày đều không quan tâm đến ông ấy nên ông ấy đành phải chủ động đón em về.
Ba nói, sau này hai chị em mình học cùng lớp phải giúp đỡ lẫn nhau."
Tô Ý im lặng nghe cô ta nói xong, sau đó mới cười híp mắt: "Vậy sao? Vậy thì cô phải nghe lời ba cô, tránh xa tôi ra chính là giúp đỡ tôi rồi, còn tôi thì không cần đâu, dù sao đó cũng là ba cô, không liên quan gì đến tôi cả!"
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ba cô thật sự rất tốt với cô, sau này cô phải hiếu thuận với ba cô đấy nhé!"
"À đúng rồi, chuyện ba cô bỏ tiền ra xin cho cô vào lớp học, có chắc là phù hợp với quy định của trường không?"
Nghe đến câu cuối cùng, Lâm Thư Tuyết mới nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt tái nhợt.
"Tất nhiên là phù hợp với quy định rồi, hiệu trưởng đích thân nhận em vào học."
Tô Ý kéo dài giọng: "Vậy thì tốt, lát nữa tôi sẽ hỏi hiệu trưởng Trần xem sao."
Nói xong, cô kéo Bạch Miêu Miêu tiếp tục đi.
Nào ngờ còn chưa kịp bước đi, Lâm Thư Tuyết đã gọi giật lại: "Tô Ý, lần này về em còn dẫn theo một người nữa, người này chị cũng quen đấy."
DTV
Tô Ý không hề d.a.o động, tiếp tục đi về phía cầu thang.
Thấy vậy, Lâm Thư Tuyết vội vàng chạy theo: "Tô Ý, chị thật sự không muốn biết người đó là ai sao? Em đã nói là có liên quan đến chị rồi mà."
Tô Ý trợn trắng mắt: "Không quan tâm."
Thấy bí mật mà mình đã giữ kín bấy lâu nay vậy mà chẳng hề khiến Tô Ý d.a.o động, Lâm Thư Tuyết bèn nói thẳng ra: "Tần Vân Phong, chắc chị biết chứ?"
Đã lâu rồi không nghe đến cái tên này, Tô Ý không khỏi ngạc nhiên.
Thêm vào đó, cô không hiểu tại sao Tần Vân Phong lại cùng Lâm Thư Tuyết đến Bắc Kinh, bèn tò mò quay đầu nhìn cô ta.
Thấy Tô Ý cuối cùng cũng chịu dừng bước, Lâm Thư Tuyết đắc ý bước nhanh đến gần: "Nghe nói, trước đây Tần Vân Phong còn là vị hôn phu của chị, hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên."
Nói rồi Lâm Thư Tuyết cụp mắt xuống, làm ra vẻ tủi thân: "Đáng lẽ em không nên có bất cứ liên quan gì đến vị hôn phu của chị, nhưng mà những lời đồn thổi trong làng về hai người thật sự rất khó nghe, nghe nói lúc trước là do chị chủ động hủy hôn nên bây giờ khi thấy em quay về, nhà họ Tần ép em thực hiện hôn ước năm xưa của hai người.
Em sợ bọn họ sẽ tiếp tục đến gây phiền phức cho chị nên đã thay chị đồng ý đính hôn với họ."