Không còn tâm trí cứng miệng, cô ta sử dụng chiêu cũ, quỳ sụp xuống đất khóc lóc xin lỗi: "Mẹ, con biết lỗi rồi, sau này con không dám nữa."
"Xin hai người tha thứ cho con lần này, chỉ cần đừng đuổi học con, con nguyện dập đầu xin lỗi."
Lâm Gia Quốc thấy con gái không chút tôn nghiêm mà quỳ xuống cầu xin, cảm giác như thể mặt mũi của mình cũng bị cô ta ném xuống đất để người ta giẫm đạp.
Ông ta tức giận muốn kéo cô ta dậy: "Lâm Thư Tuyết, đứng lên cho ba! Chuyện trường học ba sẽ nghĩ cách cho con, con không cần phải cầu xin bọn họ!"
Liêu Chính Dân thấy vậy, không khỏi cong môi cười: "Họ Lâm, ông cứ thử xem, nhưng tôi khuyên ông đừng phí công vô ích, trường học buổi tối đó, hai ba con ông đừng hòng vào được."
Lâm Gia Quốc kinh ngạc nhìn Liêu Chính Dân, sau đó lại nhìn Lâm Thư Tuyết: "Ông ta nói vậy là có ý gì? Giáo viên giúp chúng ta..."
"Như ông mong muốn, đã bị đuổi việc rồi, hơn nữa là do hai ba con ông liên lụy."
Lâm Gia Quốc thấy mối quan hệ mà mình đã bỏ ra nhiều tiền để lo liệu như vậy mà nói bị đuổi là bị đuổi, không khỏi tức giận chỉ tay về phía Liệu Chính Dân: "Cho dù anh ta không có ở đây, tôi cũng có thể đi tìm hiệu trưởng, ông thật sự cho rằng có vài đồng tiền dơ bẩn là ghê gớm lắm sao? Trường học đó là do ông mở ra à?"
Liêu Chính Dân khẽ tặc lưỡi một tiếng: "Không phải tôi mở nhưng tôi đã quyên góp.
Tay Lâm Gia Quốc run lên, sau đó cười lạnh: "Sao có thể, hôm nay ông mới lần đầu tiên đến trường học buổi tối."
Liêu Chính Dân gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay vừa đến quyên góp."
Nói xong, Liêu Chính Dân nhẹ nhàng ôm lấy Tô Nhân, nói với Chu Cận Xuyên và Tô Ý: “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi?"
Thấy mấy người muốn đi, Lâm Gia Quốc tức giận cầm chiếc điện thoại trên bàn đập xuống đất.
DTV
"Họ Liễu, ông còn ra thể thống gì nữa! Có vài đồng tiền dơ bẩn thì ghê gớm lắm sao?"
Liêu Chính Dân mim cười quay đầu nhìn ông ta một cái: "Ông muốn đập thì cứ từ từ mà đập, dù sao cũng là tôi mời khách, chút tiền lẻ này tôi vẫn có thể chi trả được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-606.html.]
Nói xong dẫn theo mọi người rời khỏi nhà họ Lâm.
Chờ mọi người đi rồi, Lâm Gia Quốc nhìn căn phòng ngổn ngang bừa bộn, trong lòng lập tức dâng lên cơn thịnh nộ.
Thấy Lâm Thư Tuyết ngồi trên mặt đất liên tục khóc nức nở, ông ta lập tức trút giận lên cô ta.
"Khóc khóc khóc! Khóc cái gì mà khóc? Ba còn chưa chết!!!"
"Còn không mau dọn dẹp đi? Không phải tại con, người ta có đến đập phá nhà mình không?!"
Lâm Thư Tuyết bị dọa đến mức nín khóc, len lén liếc nhìn Lâm Gia Quốc, sau đó cúi đầu nói: "Ba, con xin lỗi, đều tại con, gây phiền phức cho ba, ba đánh con mắng con con đều không có ý kiến, nhưng con thật sự là vì bất bình thay cho ba cho nên mới đi tìm Tô Ý gây sự."
Lâm Gia Quốc nghiến răng nghiến lợi: "Ba đồng ý cho con đi chọc tức cô ta nhưng không phải để con đi tìm chết!"
"Lần sau muốn c.h.ế.t thì tự mình đi, đừng có liên lụy đến ba!"
Lâm Thư Tuyết vội vàng cúi đầu xin lỗi, đồng thời cam đoan sau này không dám nữa.
Cuối cùng lại thăm dò: "Ba, bên trường học buổi tối có thật là không còn cách nào khác sao? Nếu không còn cách nào khác, vậy số tiền mà ba đã đưa trước đó...
Hay là để con đi lấy lại?"
Nhắc đến chuyện này, Lâm Gia Quốc lập tức lại bị khơi dậy nỗi đau lòng: "Lấy cái gì mà lấy? Con đã khiến người ta bị mất việc rồi, con còn mặt mũi nào đi đòi tiền?!"
"Thôi vậy, ba thấy trường học buổi tối này con cũng đừng mong vào được nữa, cứ ở nhà tự mình đọc sách đi!"
Lâm Thư Tuyết thấy cơn giận của ba dường như đã vơi đi đôi chút, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ thầm chắc là lần này Lâm Gia Quốc sẽ không đuổi mình về quê nữa đâu nhỉ?.