Lâm Thư Tuyết cố gắng gượng cười nghe ông ta nói, đột nhiên một cơn đau bụng dữ dội ập đến.
Cô ta không kịp nói gì, ôm bụng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Lâm Gia Quốc còn tưởng cô ta bất mãn vì bị mình cằn nhằn, định nổi giận thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ nhà vệ sinh.
Hai người lập tức đặt đũa xuống, không còn tâm trạng ăn uống nữa.
"Con bé bị sao vậy? Rõ ràng là ăn cùng một mâm cơm, tại sao chúng ta không sao hết?"
DTV
Lâm Lạp Bắc cũng thấy kỳ lạ, dù sao hôm nay Lâm Thư Tuyết cũng không ra ngoài, ăn uống giống hệt bọn họ.
"Có lẽ là do quá căng thẳng?! Người ta khi quá căng thẳng cũng có thể bị tiêu chảy."
Nhìn mâm cơm thịnh soạn do mình vất vả làm ra, Lâm Gia Quốc bất đắc dĩ lắc đầu: "Con bé này tâm lý yếu quá, nhỡ đâu ảnh hưởng đến kỳ thi ngày mai thì sao?"
Lâm Lạp Bắc mím môi: "Ba, ba thật sự nghĩ con bé đó thi đỗ được sao?"
Lâm Gia Quốc nghe vậy sa sầm mặt: "Không phải là có thể thi đỗ hay không mà là phải thi đỗ!"
Nghe thấy hai người nói xấu mình bên ngoài, Lâm Thư Tuyết vừa đau bụng vừa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nghĩ lại, dù sao mình cũng không có lý do gì để bỏ thi chi bằng cứ giả vờ bệnh luôn.
Nhưng Lâm Thư Tuyết không cần phải giả vờ, bởi vì cô ta thật sự bị bệnh rồi.
Vừa mới thấy dễ chịu hơn một chút, còn chưa kịp bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta lại nôn thốc nôn tháo.
Sau một hồi nôn mửa, tiêu chảy, Lâm Thư Tuyết ngay cả sức lực để giả vờ cũng không còn: "Ba ơi, có lẽ con thật sự không thể tham gia kỳ thi sáng mai rồi."
Nghe vậy, chút lo lắng ít ỏi trên mặt Lâm Gia Quốc lập tức biến thành tức giận: "Không được, dù có phải truyền nước biển thì cũng phải đi thi cho ba, đi, bây giờ ba đưa con đến bệnh viện."
Lâm Thư Tuyết được đưa đến bệnh viện, kết luận là bị viêm dạ dày ruột cấp tính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-616.html.]
Lâm Gia Quốc cãi nhau một trận với bác sĩ, ép bọn họ phải dùng mọi loại thuốc cho Lâm Thư Tuyết.
Lâm Thư Tuyết bị hành hạ cả đêm, mệt mỏi rã rời.
Sáng hôm sau, cô ta không còn nôn mửa, tiêu chảy nữa, sốt cũng đã lui.
Lâm Gia Quốc lập tức nhét giấy báo dự thi và dụng cụ học tập đã chuẩn bị sẵn vào tay cô ta: "Ba với anh tư con đưa con đến đó, còn kịp."
Lâm Thư Tuyết muốn khóc cũng không ra nước mắt: “Con vẫn còn thấy khó chịu.”
Lâm Gia Quốc trừng mắt nhìn cô ta: "Đừng có giả vờ nữa, bác sĩ đã nói con không sao rồi, dù có khó chịu thì cũng phải nghiến răng thi buổi sáng cho xong đã, trưa ba đến đón con, nếu thật sự không khỏe thì trưa đến bệnh viện truyền dịch.
Lâm Thư Tuyết biết mình không còn lựa chọn nào khác, sức khỏe của cô ta sao có thể quan trọng bằng cơn tức giận của Lâm Gia Quốc.
Vì vậy cô ta đành phải cố gắng giữ vững tinh thần, lên đường đến trường thi.
Khi ba người đến nơi, từ xa đã nhìn thấy Tô Ý được một đám người vây quanh đứng trước cổng trường.
Nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng của cô, nào có giống bị trúng chiêu.
Xem ra hai tên vô dụng Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ không thành công? Nhưng nếu không thành công, tại sao hai người bọn họ không liên lạc với cô ta?
Lúc ba người đi tới, Tô Nhân đã nhìn thấy từ xa.
Nhìn thấy dáng vẻ như gặp ma của ba người, bà ấy bất mãn kéo tay Tô Ý: "Vào trong đi con, chúng ta về đây! Trưa nay chúng ta lại đến."
Tô Ý vội vàng xua tay: "Mẹ, mẹ yên tâm, trưa nay mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, thi xong con sẽ gọi điện thoại cho mẹ, mẹ đừng chạy đi chạy lại nữa."
Thấy vậy, Tô Nhân đành phải đồng ý: "Vậy con bình tĩnh, thi cho tốt nhé."
Nói xong, bà ấy cùng Liêu Chính Dân và mấy cậu con trai rời đi.
Chu Cận Xuyên liếc nhìn ba người bọn họ, sau đó cười với Tô Ý: "Vợ yêu, thi cho tốt nhé, trưa anh đến đón em.".