Tô Ý ừm một tiếng: "Yên tâm, anh mau đưa mọi người về đi."
Nhìn thấy Tô Nhân vui vẻ lên xe cùng Liêu Chính Dân, Lâm Gia Quốc tức giận hừ lạnh một tiếng.
"Tiểu Tuyết, con phải cố gắng lên, nhất định phải thi đỗ cho ba!"
Lâm Thư Tuyết còn muốn giả vờ bệnh, nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi của ba, cô ta đành phải nuốt lời định nói vào bụng: "Con biết rồi ba, con nhất định sẽ cố gắng hết sức, môn ngữ văn sáng nay con tự tin nhất, ba yên tâm đi!"
Nói xong Lâm Thư Tuyết vội vàng bước vào trường.
Cô ta thở hổn hển chạy theo Tô Ý.
Nghe thấy có người gọi mình, Tô Y quay đầu lại ở sau đó cau mày che mũi: "Mùi gì vậy? Sao nồng thế? Cô rớt xuống hầm cầu à?"
Lâm Thư Tuyết tức giận trừng mắt nhìn cô: "Tô Ý, có phải chị biết chuyện gì rồi không?"
Tô Ý ngây thơ chớp chớp mắt: "Tôi phải biết chuyện gì?"
Lâm Thư Tuyết nóng nảy hỏi: "Chị đã gặp Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ rồi phải không?"
Tô Ý nhếch mép cười: "Gặp rồi đấy!"
"Chị đã làm gì bọn họ?"
"Đợi thi xong tôi sẽ kể cho cô nghe, nếu bây giờ nói tôi sợ ảnh hưởng đến tâm lý thi cử của cô, đến lúc đó thi trượt, cô lại đổ lỗi cho tôi."
Nghe vậy, Lâm Thư Tuyết nào còn tâm trạng đâu mà chờ đợi, vội vàng thúc giục: "Chị nói mau, rốt cuộc chị đã làm gì bọn họ?"
Tô Ý dừng bước, khoanh tay nhìn cô ta: "Hình như cô hỏi ngược rồi đấy? Thôi được rồi, là cô ép tôi nói đấy nhé."
Tiếp đó, Tô Ý kể lại chuyện hai người bọn họ bỏ thuốc bị bắt hôm qua.
"Không biết sau lưng bọn họ có ai khác nhúng tay vào hay không? Cũng không biết bọn họ có khai ra kẻ chủ mưu hay không? Thôi, những chuyện này tôi cũng lười hỏi, cô tự mình suy nghĩ đi!"
Nói xong, Tô Ý vội vàng bước vào phòng thi.
DTV
Nhìn Tô Ý xoay người bước nhanh vào phòng thi, vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt Lâm Thư Tuyết không thể che giấu được nữa.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-617.html.]
Cô ta định bước những bước chân nặng nề vào phòng thi thì cơn đau bụng dữ dội lại ập đến.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Lâm Thư Tuyết lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, tiếng chuông báo hiệu bắt đầu bài thi vang lên, Lâm Thư Tuyết vội vàng thu dọn, chạy vào phòng thi.
Sau một hồi náo loạn, cơ thể vốn đã hơi khỏe lại của cô ta lại yếu đi, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Môn ngữ văn buổi sáng vốn là môn cô ta tự tin nhất vậy mà khi nhận được đề thi, cô ta lại không thể tập trung đọc nổi một chữ.
Cộng thêm cơn đau âm ỉ trong bụng, cô ta càng thêm bồn chồn lo lắng.
Nghĩ đến lời dặn dò của Lâm Gia Quốc sáng nay, Lâm Thư Tuyết đành phải cố gắng gượng dậy, cầm bút bắt đầu làm bài.
Nhưng viết được một lúc, suy nghĩ của cô ta lại bắt đầu lang thang.
Chẳng lẽ Tô Ý sau khi phát hiện ra hai người kia bỏ thuốc cho mình, đã tìm cách bỏ thuốc cho cô ta?
Nếu không thì tại sao Lâm Gia Quốc và Lâm Lạp Bắc đều không sao, chỉ có mình cô ta gặp chuyện?
Nhưng rõ ràng hôm qua ở nhà chỉ có ba người họ, cơ bản không có ai khác đến.
Làm sao Tô Ý có cơ hội bỏ thuốc được?
Lâm Thư Tuyết bất giác rơi vào vòng xoáy không lối thoát, khi hoàn hồn lại cô ta mới phát hiện đã có người nộp bài.
Phát hiện này khiến Lâm Thư Tuyết toát mồ hôi lạnh, vội vàng vùi đầu viết lia lịa.
Kỳ thi đại học năm nay kéo dài ba ngày.
Ngày đầu tiên, buổi sáng thi môn ngữ văn, buổi chiều thi môn toán.
Sau khi thi trượt môn ngữ văn buổi sáng, Lâm Thư Tuyết như người mất hồn nhưng vì không dám để Lâm Gia Quốc phát hiện nên cô ta đành phải cố gắng tỏ ra vui vẻ.
Đến buổi chiều, khi nhận được đề thi môn toán, Lâm Thư Tuyết òa khóc.
Ban đầu cô ta còn ôm tâm lý may rủi, định làm bừa, ai ngờ năm nay lại không có một câu trắc nghiệm nào.
Những câu hỏi còn lại cô ta hoàn toàn không biết làm, độ khó cao hơn đề thi những năm trước rất nhiều.