Hai ngày sau cũng vậy, cho dù cơ thể đã hoàn toàn hồi phục nhưng cô ta vẫn như người vô hồn.
Lâm Thư Tuyết biết mình xong đời rồi nhưng lại không dám đối mặt với sự thật.
Trong ba ngày thi, cô ta cũng từng nghĩ cách kéo Tô Ý xuống nước nhưng Tô Ý luôn được bảo vệ rất nghiêm ngặt, ngay cả đến gần cũng khó.
Sau khi kết thúc bài thi cuối cùng, người nhà họ Chu và nhà họ Tô đều đứng đợi Tô Ý ở cổng trường.
Ngay cả Lâm Gia Quốc và Lâm Lạp Bắc cũng đến.
Nhưng hai người họ đến để đón Lâm Thư Tuyết.
Trong lúc chờ đợi, Lâm Gia Quốc dựa vào việc đang ở nơi công cộng, Liêu Chính Dân không dám làm gì ông ta nên cố tình đến trước mặt hai người, khoe khoang: "Dù sao thì Tô Ý cũng chỉ là một đứa con nít học chưa hết cấp hai, mới học được mấy năm, các người đến đây đông như vậy, không sợ con bé thi trượt, mất mặt à?"
"Tuy Tiểu Tuyết không phải con ruột của tôi nhưng con bé rất ngoan ngoãn, mấy ngày nay nó luôn chăm chỉ học bài, tôi tin lần này nó nhất định sẽ thi đỗ."
Lâm Gia Quốc nói như thể đang độc thoại, bởi vì căn bản không ai thèm để ý đến ông ta.
Mọi người đều nhìn về phía cổng trường, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Lâm Gia Quốc tự chuốc lấy nhục nhã, bèn quay sang bắt chuyện với những phụ huynh khác đang đứng đợi con.
Ông ta không ngừng khen con gái mình ngoan ngoãn, chăm chỉ như thế nào.
Cuối cùng, Lâm Lạp Bắc thật sự không chịu nổi nữa, mới lén lút kéo ông ta sang một bên: "Ba, ba bớt nói vài câu đi, Tiểu Tuyết ra rồi kìa."
Lâm Gia Quốc ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện ra bóng dáng hai cô con gái trong đám đông.
Một người là Tô Ý, một người là Tiểu Tuyết, hai người đứng rất gần nhau.
Nhưng một người thì cười rạng rỡ vẫy tay chào mọi người, người còn lại thì cúi gằm mặt.
Sự đối lập này thật quá chói mắt.
Nụ cười trên mặt Lâm Gia Quốc lập tức biến mất, khi Lâm Thư Tuyết bước ra, ông ta hỏi dồn dập: "Sao vậy con?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-618.html.]
Lâm Thư Tuyết cười gượng: "Con không sao đâu ba, chỉ là hơi mệt thôi."
Nghe vậy Lâm Gia Quốc thở phào nhẹ nhõm: "Thi ba ngày, làm bao nhiêu bài tập, không mệt mới lạ, chắc chỉ có những người không biết làm mới có thể ung dung như vậy."
Nói xong, Lâm Gia Quốc nhìn Tô Ý với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tô Ý biết ông ta đang nói mình, cô cũng chẳng thèm để ý, lúc này cô đang bận rộn trò chuyện với mọi người.
DTV
Nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hòa thuận bên kia rồi lại nhìn con trai và con gái nhà mình ủ rũ, Lâm Gia Quốc không khỏi tức giận, ông ta định dẫn hai đứa con rời đi nhưng chưa kịp bước chân thì đã bị hai người mặc đồng phục chặn lại.
"Xin chào, cô là Lâm Thư Tuyết phải không?"
Lâm Thư Tuyết đột nhiên bị chặn lại, cảm thấy bất an, vội vàng nhìn Lâm Gia Quốc với vẻ mặt sợ hãi, lén lút trốn sau lưng ông ta.
Lâm Gia Quốc cũng kinh ngạc: "Các anh tìm con gái tôi có việc gì?"
"Con gái ông, Lâm Thư Tuyết, có liên quan đến một vụ án cố ý đầu độc, chúng tôi phải đưa cô ấy về điều tra."
"Cái gì???!!!"
Lâm Gia Quốc và Lâm Lạp Bắc đồng thanh kinh hãi.
Ngay cả những phụ huynh khác đang đứng đợi con cũng tò mò nhìn sang.
"Chẳng phải là người đàn ông vừa nãy khen con gái mình ngoan ngoãn, hiểu chuyện sao? Sao con gái ông ta vừa ra khỏi phòng thi đã bị đưa đi rồi?"
"Mọi người không nghe thấy sao? Nghe nói là liên quan đến vụ án đầu độc!"
"Trời ơi, con gái nhà ai mà lại làm ra chuyện như vậy?"
Lâm Gia Quốc tái mặt, ông ta không thể tin được, kéo tay hai vị công an giải thích: "Đồng chí, có phải các anh nhầm lẫn rồi không? Con gái tôi ba ngày bận thi cử, lấy đâu ra thời gian mà đi đầu độc người khác?"
Theo lý mà nói công an không cần phải giải thích với ông ta nhưng bị ông ta kéo riết cũng thấy phiền: "Vụ đầu độc xảy ra ba ngày trước, hai đồng phạm đã bị bắt rồi, cô ta có làm hay không thì tự cô ta biết rõ."
Nói xong, bọn họ cưỡng chế đưa Lâm Thư Tuyết lên xe.