Lâm Thư Tuyết sợ hãi đến mức chân tay bủn rủn, vừa khóc vừa kêu Lâm Gia Quốc cứu mình.
Nhưng chưa kịp kêu được mấy tiếng, cửa xe đã đóng sập lại, cô ta bị đưa đi.
Lâm Gia Quốc ngơ ngác nhìn chiếc xe dần khuất xa, khi hoàn hồn lại ông ta nhìn Tô Ý với ánh mắt đầy oán hận.
"Có phải là do cô giở trò không? Làm sao Tiểu Tuyết thể đi đầu độc người khác được?"
Thấy ánh mắt hung dữ của ông ta, Chu Cận Xuyên đứng chắn trước mặt Tô Ý: "Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ đầu độc người khác bị bắt quả tang, chứng cứ rõ ràng, nếu không tin, ông có thể đến đồn công an hỏi."
Việc đợi đến hôm nay mới tố cáo Lâm Thư Tuyết là do Tô Ý chủ ý.
Dù sao thì lúc đầu bắt cô ta, cô ta cũng sẽ không nhận tội.
Chi bằng cứ để cô ta thi đại học xong đã.
Cô muốn xem, Lâm Gia Quốc ngày nào cũng mong con gái thi đỗ đại học, để chọc tức cô và Tô Nhân, khi biết được kết quả cuối cùng, ông ta sẽ phản ứng như thế nào?
Cô thật sự rất nóng lòng muốn xem.
Nghe thấy hai cái tên Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ từ miệng Chu Cận Xuyên, Lâm Gia Quốc nhất thời chưa phản ứng kịp.
Ông ta chỉ cảm thấy quen quen hình như đã từng nghe ở đâu đó.
Vì vậy, ông ta ngạc nhiên quay sang nhìn Lâm Lạp Bắc: "Con có biết hai người này không?"
Lâm Lạp Bắc bất đắc dĩ mím môi: "Là anh hai và anh ba của Tiểu Tuyết ở quê, đầu năm nay vừa ra tù."
Lâm Gia Quốc nhớ lại một chút, cuối cùng cũng nhớ ra: "Nhưng bọn họ không phải ở quê sao? Sao lại đến Bắc Kinh?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-619.html.]
Chu Cận Xuyên nghe vậy, cười khẩy: "Hai người này đã được Lâm Thư Tuyết gọi đến Bắc Kinh từ lâu rồi, hơn nữa từ khi đến đây, ăn ở của hai người này đều do Lâm Thư Tuyết lo liệu, nói cách khác là dùng tiền của các người, vậy mà các người lại không biết?"
Nghe vậy, Lâm Gia Quốc cũng không còn quan tâm đến thể diện nữa, quay sang chất vấn Lâm Lạp Bắc: "Con bé lấy đâu ra tiền mà nuôi hai người đó? Có phải là con đưa tiền cho nó không?"
Lâm Lạp Bắc cười khổ: "Tiền của con chỉ đủ nuôi sống bản thân, lấy đâu ra tiền mà nuôi hai người đó? Hơn nữa con cũng không biết bọn họ đến Bắc Kinh."
Nói xong, trong lòng Lâm Lạp Bắc không khỏi dâng lên cảm giác chua xót.
Trước đây Lâm Thư Tuyết thường gọi điện thoại cho anh ta khóc lóc, kể lể hai người anh ruột của cô ta tồi tệ như thế nào, luôn bắt nạt cô ta.
Hóa ra cô ta lại cam tâm tình nguyện.
Nếu không thì tại sao sau khi đã thoát khỏi hai người đó, cô ta lại đưa bọn họ đến Bắc Kinh? Cũng khó trách cô ta lại thiếu tiền như vậy.
Phải nuôi hai người anh ruột ăn uống, lại còn phải đưa bọn họ đến Bắc Kinh thuê nhà, cái nào mà chẳng cần tiền?
Nghĩ đến việc thời gian qua mình đã phải sống tằn tiện vì cô ta, vậy mà cô ta lại quay sang tiêu tiền cho hai người anh ruột, Lâm Lạp Bắc không biết phải diễn tả tâm trạng của mình như thế nào.
Có lẽ so với đau lòng thì càng thêm phần tức giận vì bị lừa dối.
So với Lâm Lạp Bắc, Lâm Gia Quốc cũng chẳng khá hơn là bao.
Đặc biệt là trước mặt bao nhiêu người đột nhiên biết được đứa con gái mà ông ta luôn tự hào lại giấu giếm ông ta làm ra chuyện động trời như vậy, ông ta tức giận đến mức muốn nổ tung.
Nhưng trong tiềm thức ông ta vẫn không muốn thừa nhận sự thật: "Chuyện này chắc chắn không liên quan đến Tiểu Tuyết, mấy ngày nay nó luôn ở nhà học bài, lấy đâu ra thời gian mà gặp hai tên khốn nạn đó?"
DTV
Vừa dứt lời, chưa kịp đợi Lâm Lạp Bắc nhắc nhở, Lâm Gia Quốc đã tự mình hiểu ra.
Chẳng trách mấy ngày nay Lâm Thư Tuyết cứ lấy cớ đến thư viện học bài để lén lút chuồn ra ngoài, mỗi lần đi là nửa ngày..