Nói xong, anh ta nghiêm mặt nhìn Lâm Thư Tuyết: "Từ đầu đến cuối, chúng tôi chưa hề nhắc đến hai chữ thuốc xổ, sao cô biết?"
Nghe vậy, Lâm Thư Tuyết lập tức nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt cô ta tái nhợt.
"Không, không tôi không biết, tôi chỉ đoán bừa thôi."
"Đồng chí công an, tôi nghĩ hai người này chắc chắn không dám bỏ thuốc độc, hơn nữa, trước đây, hồi còn ở quê, hai người này thường nói muốn bỏ thuốc xổ cho Tô Ý, khiến chị ta không thể thi đại học."
Nghe vậy, Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ lại phản bác.
DTV
Ngay sau đó, ba người bất chấp lời khuyên ngăn của công an lại tiếp tục cãi nhau om sòm.
Công an thấy không hỏi được gì hữu ích, bèn tạm thời tách ba người ra.
Còn Lâm Thư Tuyết vì ngoan cố không nhận tội, hơn nữa cũng không có chứng cứ chứng minh cô ta có tham gia nên họ chỉ có thể giam cô ta 24 tiếng rồi thả ra.
Là nạn nhân, khi biết tin này, Tô Ý cũng không hề bất ngờ.
Dù sao thì ban đầu cô cũng không mong lần này có thể tống cả ba người vào tù.
Nhưng trước đây Lâm Thư Tuyết luôn lợi dụng Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ để làm chuyện xấu, bây giờ ba người bọn họ cắn xé nhau ở đồn công an, coi như đã kết thù.
Coi như là chặt đứt cánh tay trái, cánh tay phải của Lâm Thư Tuyết cũng tốt.
…..
Ngày hôm sau.
Sau khi bị giam một ngày, cộng thêm một hồi dạy dỗ, Lâm Thư Tuyết cuối cùng cũng được thả ra.
Người đến đón cô ta là Lâm Gia Quốc và Lâm Lạp Bắc.
Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Lâm Gia Quốc, Lâm Thư Tuyết run sợ.
Cô ta giành nói trước, khóc lóc kể lể: "Ba, cuối cùng ba cũng đến rồi, con sợ muốn chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-621.html.]
May mà công an đã điều tra rõ ràng, con bị oan, đã trả lại sự trong sạch cho con, nếu không con thật sự không biết phải làm sao!"
Lâm Gia Quốc nheo mắt, cười lạnh: "Trong sạch của con không quan trọng! Thể diện của ba đã bị con vứt hết ở cổng trường thi hôm qua rồi!"
"Đi! Về nhà rồi tính sổ với con!"
Ban đầu Lâm Lạp Bắc còn muốn chất vấn Lâm Thư Tuyết.
Nhưng nhìn thấy ba mình tức giận như vậy, còn Lâm Thư Tuyết thì lại giả vờ đáng thương, anh ta lập tức mất hết hứng thú.
Vì vậy, anh ta không nói gì quay người bỏ đi: "Ba, ba đưa Tiểu Tuyết về trước đi, con còn phải đến trường."
Thấy Lâm Lạp Bắc định bỏ đi, người khó chịu nhất chính là Lâm Thư Tuyết.
Cô ta vội vàng kéo tay anh ta: "Anh tư, anh đừng đi, về nhà cùng em đi, em sợ."
Lâm Lạp Bắc quay đầu nhìn dáng vẻ đáng thương của cô ta, không khỏi cười khẩy, mỉa mai: "Sau này cô đừng gọi tôi là anh nữa, dù sao cô cũng đã có hai người anh tốt như vậy rồi, tôi là cái thá gì chứ?"
Nói xong anh ta lạnh lùng gỡ tay Lâm Thư Tuyết ra, sau đó sải bước đi về phía trạm xe buýt.
Lâm Thư Tuyết đành phải cứng rắn theo Lâm Gia Quốc về nhà.
Vừa bước vào cửa, cô ta đã bị Lâm Gia Quốc mắng té tát, bắt quỳ xuống đất.
"Lâm Thư Tuyết! Nói thật cho ba biết! Có phải con cố tình đưa hai tên khốn nạn đó từ quê lên đây không? Trong mắt con còn có nhà họ Lâm, còn có ba và anh tư của con không?"
Lâm Thư Tuyết biết rõ, Lâm Gia Quốc không quan tâm đến việc cô ta có bỏ thuốc cho Tô Ý hay không.
Mà là vì chuyện của Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ, cô ta đã lừa dối ông ta, lợi dụng ông ta.
Vì vậy cô ta tránh nặng tìm nhẹ giải thích: "Ba, chuyện bỏ thuốc đúng là do con sai bọn họ làm, cũng là con gọi điện thoại bảo bọn họ đến Bắc Kinh."
"Nhưng con làm vậy cũng là vì muốn giúp ba trút giận, không muốn để Tô Ý thuận lợi tham gia kỳ thi đại học thôi."
"Đối với hai tên khốn nạn đó, con chỉ đơn thuần là lợi dụng bọn họ, căn bản không có chút tình cảm nào, trong lòng con, người thân của con chỉ có ba và anh tư thôi.".