Sau khi hoàn hồn, ông ta kéo tay Lâm Thư Tuyết định bỏ chạy.
Chu Cận Xuyên nhanh tay lẹ mắt, vòng qua đám đông, chặn trước mặt hai người: "Không phải hai người muốn tố cáo sao? Chạy cái gì? Tôi đã tìm nhân viện đến rồi đây!"
"Chẳng lẽ là chột dạ nên sợ hãi? Hôm nay hai ba con các người dám công khai vu khống vợ tôi, chuyện này không điều tra rõ ràng thì ai cũng đừng hòng đi!"
Lâm Gia Quốc cứng cổ, trừng mắt nhìn Chu Cận Xuyên, nhưng nhận ra mình không phải đối thủ của anh.
Ông ta kéo tay Lâm Thư Tuyết định chen ra ngoài.
Chu Cận Xuyên không khách sáo, dứt khoát túm chặt lấy Lâm Gia Quốc: "Không nói rõ ràng thì đừng hòng đi đâu hết."
Lâm Thư Tuyết sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, cô ta bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Lạp Bắc vừa mới đến ở đằng xa.
Cô ta vội vàng vươn tay cầu cứu: "Anh tư, anh mau đến đây!"
Hôm nay Lâm Lạp Bắc đến đây là vì có việc riêng chứ không phải vì Lâm Thư Tuyết.
Ai ngờ vừa bước vào cổng, anh ta đã nhìn thấy Lâm Thư Tuyết đang hốt hoảng gọi mình.
Nhìn xuống, Lâm Gia Quốc đang bị người ta đè xuống đất, trông thảm hại vô cùng.
Lâm Lạp Bắc cảm thấy mất mặt nhưng lại không thể không xen vào.
Vì vậy anh ta chạy đến chỗ hai người: "Tiểu Tuyết, sao vậy?"
"Chu Cận Xuyên, anh làm gì vậy? Mau buông ba tôi ra!"
Lâm Thư Tuyết vừa kéo tay Lâm Lạp Bắc, vừa khóc lóc kể lể: "Anh tư, chúng em tra điểm xong định về nhà, bọn họ lại chặn đường không cho chúng em đi!"
"Anh mau nghĩ cách đi, nếu không lát nữa ba em sẽ bị thương mất!"
Trong đám đông có rất nhiều bạn học cũ của Lâm Lạp Bắc, trước mặt mọi người, phản ứng đầu tiên của anh ta là giúp đỡ ba mình.
Ai ngờ vừa bước đến gần, anh ta đã bị ánh mắt của Chu Cận Xuyên dọa cho sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-625.html.]
"Chu Cận Xuyên, ý anh là sao?"
"Ý tôi là sao? Anh hãy hỏi ba anh xem! Vừa nãy, bọn họ công khai kích động, tung tin đồn nhảm, vu khống vợ tôi gian lận điểm số, tôi vừa tìm được nhân viên đến giải quyết, bọn họ đã định chuồn mất, anh nói xem ý là sao?"
Nghe vậy, Lâm Lạp Bắc cũng ngớ người: "Tiểu Tuyết, là em muốn tố cáo Tô Ý gian lận điểm số sao?"
DTV
Lâm Thư Tuyết luống cuống, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân: "Anh tư, em với ba chỉ nói đùa thôi, không phải thật sự muốn điều tra đâu, chúng em đã định về rồi.
Chuyện này coi như là lỗi của chúng em, em xin lỗi các anh được chưa?"
Nhìn thấy hai ba con sau khi gặp Lâm Thư Thư thì hốt hoảng, bất chấp tất cả muốn bỏ chạy, Tô Ý càng thêm chắc chắn điểm số của hai người đã bị tác động ngầm.
Cô kéo tay Lâm Thư Thư, bước đến trước mặt nhân viên: "Chuyện bọn họ tố cáo tôi, tôi đồng ý tiếp nhận điều tra, mong sở giáo dục hãy trả lại sự trong sạch cho tôi."
"Đồng thời, tôi cũng muốn tố cáo..."
Nghe vậy, mọi người đều ngạc nhiên, cả sân bỗng chốc im lặng.
Tô Ý tiếp tục nói: "Tôi muốn tố cáo đồng chí Lâm Thư Tuyết, tố cáo cô ta giả mạo, đánh tráo điểm số của bạn học Lâm Thư Thư!"
Vừa dứt lời, cả sân im phăng phắc.
Ngay cả nhân viên vừa bị Chu Cận Xuyên kéo ra cũng ngớ người.
Lâm Thư Thư đang khóc lóc, cũng sững sờ đến mức nín khóc.
Ban đầu cô ấy không phải là không tìm nhân viên, nhưng người đó nói với cô ấy chắc chắn là do cô ấy quên ghi tên vào bài thi nên mới không được tính điểm.
Còn khuyên cô ấy năm sau thi nhớ ghi tên cẩn thận.
Không ngờ lại bị người ta đánh tráo sao?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Lâm Thư Thư bỗng sáng lên: "Bạn học này, cậu thật sự tin mình sao?"
Tô Ý ùm một tiếng, sau đó giải thích với mọi người: "Bạn học Lâm Thư Thư năm nay ôn thi lại, năm ngoái cô ấy đã tham gia kỳ thi đại học một lần rồi, hơn nữa điểm số cũng rất tốt, chỉ thiếu vài điểm là đỗ Thanh Hoa, Bắc Kinh, chắc hẳn các bạn học ở đây có người biết chuyện này, đúng không? Với thành tích như vậy, sao có thể ôn thi lại một năm mà chỉ đạt 142 điểm được?".