Lâm Thư Tuyết chạy về phía nhà họ Lâm, hình như muốn vào nhà lấy thêm đồ.
Ai ngờ vừa đến cổng, cô ta đã nhìn thấy Lâm Gia Quốc bị mấy người mặc đồng phục áp giải ra ngoài.
Lâm Gia Quốc vừa đi vừa vùng vẫy, la hét om sòm.
Lâm Thư Tuyết sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.
Cô ta thầm nghĩ đã có người đến bắt rồi, chứng tỏ chuyện đã bại lộ.
Tuy cô ta không ngờ lại nhanh như vậy, nhưng xem ra muốn bỏ trốn chỉ càng thêm khó khăn nên cô ta tìm một chỗ ẩn náu.
Lâm Thư Tuyết nấp trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ suốt nửa ngày, đợi đến khi màn đêm buông xuống, cô ta mới lén lút đi ra ngoài.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta mới nhớ ra căn nhà mình thuê cho Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ vẫn chưa trả.
Tuy trong khu nhà cổ đó có rất nhiều hộ gia đình, nhưng gần như không ai biết chữ, chắc cũng không ai quan tâm đến chuyện thi cử.
Hơn nữa cô ta thật sự không còn nơi nào để đi cũng không thể ngủ ngoài đường.
Vì vậy cô ta quyết định nhân lúc trời tối, lén lút quay trở lại đó.
Lâm Thư Tuyết quan sát trước cổng khu nhà cổ một lúc lâu, thấy mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, cô ta mới lén lút đi đến căn phòng mà mình đã thuê cho Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ.
Ai ngờ đến nơi, cô ta lại phát hiện cửa không khóa.
Lâm Thư Tuyết hơi ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng mở cửa.
Ai ngờ vừa bước vào, cô ta đã bị người ta đè xuống.
Chưa kịp kêu lên, miệng cô ta đã bị bịt lại.
Lâm Thư Tuyết sợ hãi tột độ, trong lúc hoảng loạn, cô ta nhìn kỹ mới nhận ra người đang đè mình chính là Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ.
Cô ta vùng vẫy hỏi: "Sao hai người lại ra ngoài rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-631.html.]
Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ cũng không ngờ cô ta lại đến đây, cười lạnh: "Sao? Không muốn bọn tôi ra sớm vậy sao? Đáng tiếc, cô không toại nguyện rồi!"
DTV
Hóa ra tuy lần trước hai người bị bắt quả tang nhưng vì bỏ thuốc xổ hơn nữa lại không thành công.
Nên bọn họ chỉ bị giam hơn hai mươi ngày sau khi bị dạy dỗ một trận thì được thả ra.
Nhìn thấy hai người nhìn mình với ánh mắt đầy căm hận, Lâm Thư Tuyết đành phải cố gắng bình tĩnh lại, quan sát hai người.
Thấy hai người hình như cũng vừa mới được thả ra, chắc chắn là chưa biết chuyện xảy ra ở nhà họ Lâm.
Mắt cô ta đảo một vòng, một kế hoạch lóe lên trong đầu.
Cô ta dịu giọng nói: "Chuyện lần trước là lỗi của tôi, nhưng lúc đó tôi thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nói như vậy mới có thể bảo toàn bản thân, hai anh nghĩ xem, dù tôi có nhận tội hay không thì hai anh chắc chắn cũng sẽ bị bắt, nhưng nếu tôi cũng bị bắt, vậy chẳng phải chúng ta bị tóm gọn hết sao?"
Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ nhìn nhau, thấy lời cô ta nói cũng có lý.
Nhưng dù sao bọn họ vừa mới trải qua một thử thách, kết quả lại không như mong đợi nên hai người rất khó tin tưởng cô ta.
Bọn họ giật lấy bọc đồ trên tay cô ta.
Vừa mở ra nhìn thấy bên trong có rất nhiều đồng hồ và những thứ có giá trị khác, còn có một ít tiền mặt.
Hai người không khỏi sáng mắt: "Cô định cuốn gói bỏ trốn à?"
"Chậc chậc, nhà họ Lâm sao lại ít đồ như vậy?"
Lâm Thư Tuyết thấy không thể giấu được nữa, bèn chủ động nói: "Lâm Gia Quốc không phải là người tốt, thấy tôi thi trượt đại học, ông ta đuổi tôi đi, tôi nghĩ dù sao ông ta cũng vô tình, tôi cũng vô nghĩa, bèn lấy hết đồ của ông ta, bây giờ bên ngoài đang truy lùng tôi nên tôi mới đến đây trốn."
"Ban đầu, tôi muốn đến đây đợi hai anh, đợi hai anh ra ngoài rồi chúng ta cùng nhau bỏ trốn, không ngờ hai anh đã ra ngoài rồi, tốt quá!"
Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ tất nhiên không tin lời cô ta, bọn họ cướp lấy bọc đồ.
Rồi lục soát người cô ta, lấy hết đồ đạc.
"Cút xéo khỏi đây, sau này đừng có đến tìm bọn tôi nữa!"
"Đúng vậy, cho dù có bỏ trốn thì cũng là hai anh em bọn tôi, ai thèm bỏ trốn cùng đứa ăn cắp như cô chứ!".