Nhìn thấy hai người không nói không rằng đã cướp sạch số tài sản mà mình vất vả lắm mới gom góp được, Lâm Thư Tuyết tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng một mình cô ta rõ ràng không thể đánh lại người bọn họ.
Hơn nữa hiện tại cô ta không còn một xu dính túi, cho dù có chạy ra ngoài cũng chỉ có con đường chết.
Vì vậy, cô ta dỗ dành hai người: "Hai anh không tin tôi cũng không sao, tôi biết hai anh oán trách tôi, nhưng tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho hai anh thấy."
DTV
Tô Tam Hổ nghe vậy nóng lòng hỏi: "Cô định dùng hành động thực tế gì?"
Thấy anh ta mắc câu, Lâm Thư Tuyết khẽ nhếch mép: "Chỉ có chút tiền này thì sao đủ cho ba chúng ta tiêu xài, trước khi bỏ trốn, tôi định đến nhà họ Tô một chuyến, hai anh có muốn đi cùng không?"
"Nhà họ Tô? Ý cô là nhà mẹ đẻ của Tô Ý?"
Lâm Thư Tuyết mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, theo như tôi biết, trong nhà cũ của nhà họ Tô cất giấu rất nhiều bảo bối, hơn nữa tôi còn biết chỗ cất giấu."
Chuyện này là Lâm Thư Tuyết cố ý lừa hai người.
Dù sao hai người cũng không biết chuyện nhà họ Tô đã từng bị trộm.
Vì vậy cô ta bịa ra một câu chuyện, nói cho hai người biết vị trí két sắt nhà họ Tô.
"Xung quanh đó rất vắng vẻ, buổi tối không có ai qua lại, hơn nữa mấy hôm nay, Liêu Chính Dân và Tô Nhân đều bận rộn chuyện của Tô Ý, có khi lúc này đang ở nhà họ Chu tổ chức tiệc mừng cho chị ta đó."
Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ nghe cô ta nói có vẻ rất đáng tin, động lòng.
Dù sao cứ ru rú trong căn phòng tối tăm này, chi bằng liều một phen, bỏ trốn.
Đến lúc đó trời cao đất dày, người ta làm sao mà đuổi theo được?
Nghĩ vậy, Tô Nhị Cường gật đầu đồng ý: "Được, cô dẫn đường nếu cô dám giở trò gì, đừng trách bọn tôi không khách sáo."
Lâm Thư Tuyết vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Yên tâm đi, tôi quen thuộc chỗ đó lắm, chắc chắn không có vấn đề gì đâu."
Nói xong, cô ta bảo hai người chuẩn bị xăng và lửa.
Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ khó hiểu: "Chúng ta đi ăn trộm chứ có phải đi phóng hỏa đâu, mang theo những thứ này làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-632.html.]
Lâm Thư Tuyết khựng lại, sau đó giải thích: "Nhà họ Tô có người trông coi, đến lúc đó, chúng ta đốt lửa ở cửa sau để thu hút sự chú ý của bọn họ rồi nhân lúc hỗn loạn lẻn vào trong."
Nghe vậy, hai người mới yên tâm.
Bọn họ nhanh chóng chuẩn bị xong những thứ cô ta yêu cầu rồi thẳng tiến đến nhà họ Tô.
Đến nơi, ba người nấp trong bóng tối ngoài tường chờ đợi.
Lâm Thư Tuyết chủ động xin đi do thám tình hình bên trong.
Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ lần đầu tiên đến đây, nên cũng không nói gì đồng ý ngay.
Lâm Thư Tuyết lén lút đi vòng ra phía sau bức tường gần phòng khách nhất, giẫm lên chiếc thùng gỗ đã chuẩn bị sẵn, nhìn vào bên trong.
Lúc này cô ta mới phát hiện bên trong có rất nhiều người.
Ngoài Liêu Chính Dân và Tô Nhân, còn có vợ chồng Lâm Vọng Đông Lâm Hạo Nam và Lâm Trạch Tây.
Không những vậy, Chu Cận Xuyên và Tô Ý cũng ở đó.
Mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn, đang trò chuyện vui vẻ.
Trên khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ, trên bàn ăn chất đầy thức ăn.
Chẳng bao lâu sau, mọi người lần lượt lấy quà ra tặng cho Tô Ý.
Lâm Thư Tuyết bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra mọi người tụ tập ở đây là để chúc mừng Tô Ý thi đỗ đại học.
Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, Lâm Thư Tuyết tức giận đến mức muốn thổ huyết.
Tiếng cười nói vui vẻ vọng ra từ trong nhà như những nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim cô ta.
Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, cô ta như sống ở một thế giới khác với Tô Ý.
Lâm Thư Tuyết lại càng thêm căm hận.
Cô ta không cam tâm, rõ ràng một năm trước, mình mới là cô công chúa được mọi người vây quanh.
Chỉ mới qua một năm, cô ta đã mất tất cả..