Còn Lâm Vọng Đông thì càng không cần phải nói, không chỉ công việc không cho phép mà anh ấy còn phải chăm sóc vợ đang mang thai, càng không thể rời đi.
Nghe nói mấy người đi đến hơn nửa tháng, Lâm Vọng Đông không khỏi nghĩ đến cậu em út Lâm Lạp Bắc.
Anh ấy cứ tưởng Lâm Lạp Bắc sau khi chuyển ra khỏi nhà họ Lâm sẽ nhân cơ hội này giảng hòa với mẹ.
Nhưng mẹ sắp đi Hong Kong, không về được trong thời gian ngắn.
Lâm Vọng Đông có chút sốt ruột.
Dạo này, Lâm Lạp Bắc không liên lạc với ai, kể cả Lâm Vọng Đông gọi điện thoại, nhắn tin, anh ta đều không trả lời.
Lâm Vọng Đông phải hỏi han bạn học của anh ta mới biết Lâm Lạp Bắc sau khi dọn ra khỏi nhà họ Lâm vẫn luôn ở ký túc xá trường.
Ngoài buổi tối ngủ lại trường, ban ngày anh ta đều đi làm thêm kiếm tiền.
Vậy nên anh ấy đặc biệt đến ký túc xá trường vào buổi tối.
Lúc anh ấy đến, Lâm Lạp Bắc đang ngồi một mình trong phòng đọc sách.
Dưới ánh đèn vàng ảm đạm, bóng dáng anh ta ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn trông có vẻ cô đơn.
Lâm Vọng Đông đứng ở cửa, nhìn qua khung cửa sổ một lúc.
Rồi anh ấy mới gõ cửa.
DTV
Lâm Lạp Bắc tưởng bạn cùng phòng khác đến tìm mình nên không suy nghĩ gì mở cửa.
Ai ngờ vừa mở cửa ra đã thấy Lâm Vọng Đông.
"Anh cả, sao anh lại đến đây?"
Lâm Vọng Đông nhìn anh ta một lúc: "Trước đó anh gọi điện thoại cho em mấy lần em đều không nghe máy.
Anh đến xem em sống thế nào."
Lâm Lạp Bắc cười gượng gạo: "Cũng bình thường.
Ban ngày em phải ra ngoài làm thêm, rất bận.
Tối về muộn quá, sợ làm phiền anh ngủ nên em không gọi lại."
Lâm Vọng Đông biết cậu em út đang kiếm cớ nhưng cũng không để bụng: "Em gầy đi rồi.
Anh mang cho em ít đồ ăn."
Nói xong, Lâm Vọng Đông đặt túi to túi nhỏ xuống.
Anh ấy mua rất nhiều bánh kẹo còn có hai thùng mì ăn liền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-639.html.]
Vừa lấy ra cho anh ta xem, anh ấy vừa dặn dò: "Mì ăn liền này để được lâu.
Buổi tối đói thì pha nước nóng vào là ăn được.
Nhưng đừng ăn hàng ngày, ăn như vậy sẽ không đủ dinh dưỡng."
Nói xong Lâm Vọng Đông lại lấy ra một xấp tiền từ trong túi.
"Cầm lấy số tiền này, không đủ thì nói với anh."
Lâm Lạp Bắc nhìn chằm chằm vào xấp tiền Lâm Vọng Đông đưa tới, ngẩn người một lúc: "Không cần, bây giờ em có tiền tiêu."
Lâm Vọng Đông nhét thẳng xấp tiền vào tay anh ta: "Cầm lấy đi, anh biết đạo này em vẫn luôn đi làm thêm kiếm tiền, nhưng em phải biết đại học là giai đoạn học tập quý giá nhất của cuộc đời con người, đặc biệt là ngành học của em, không cho phép em sao nhãng.
Em nên tập trung toàn bộ tinh thần vào việc học."
"Sau này, em đừng lo lắng chuyện tiền bạc cứ để anh lo.
Anh là anh cả sẽ không bỏ mặc em đâu."
Lâm Lạp Bắc cúi đầu: "Anh cả, em..."
"Nếu em còn coi anh là anh trai thì đừng từ chối anh nữa."
"Vâng, cảm ơn anh cả."
Thấy anh ta nhận lấy, Lâm Vọng Đông nói ra mục đích mình đến đây: "Tiểu Bắc, khi nào em định về nhà thăm mẹ?"
Lâm Lạp Bắc cười khổ: "Bây giờ em không còn nhà nữa rồi."
"Em biết anh đang nói đến nhà họ Tô, đúng không? Mẹ vẫn luôn nhớ đến em, nhưng em đã làm mẹ buồn, đặc biệt là chuyện của Tiểu Tuyết."
Lâm Lạp Bắc nghe xong xấu hổ vô cùng, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ biết cúi đầu im lặng.
Một lúc sau, anh ta mới ngẩng đầu lên cười khổ: "Anh cả, em biết trước đây em làm sai rồi.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ nói gì cũng muộn màng."
Thấy anh ta cuối cùng cũng chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, Lâm Vọng Đông cảm thấy cậu em út này không khiến anh ấy thất vọng.
Anh ấy nghiêm túc nhìn Lâm Lạp Bắc: "Bây giờ vẫn chưa muộn.
Em đừng quên, em là con trai ruột của mẹ, cũng là do một tay mẹ nuôi nấng, tình m.á.u mủ ruột thịt không thể nào cắt đứt được."
Lâm Lạp Bắc gật đầu: "Tô Ý...
Cô ấy có đồng ý cho em quay về không? Em thật sự không còn mặt mũi nào gặp cô ấy."
Nhắc đến Tô Ý, Lâm Vọng Đông không khỏi thở dài: "Con bé đó với em vốn không có tình cảm gì.
Em lại luôn giúp Lâm Thư Tuyết đối phó với con bé, con bé có đối xử tốt với em mới là lạ."