"Nhưng mà, mì ăn liền anh mang đến cho em là do con bé đưa cho anh.
Rõ ràng con bé biết anh và chị dâu đều không thích ăn mấy thứ này nhưng anh mang đến cho em, con bé cũng không nói gì."
"Tiểu Ý là cô gái tốt bụng, nếu em hiểu con bé hơn một chút thì sẽ biết.
Chỉ cần em thật lòng hối cải, con bé sẽ không làm khó em đâu."
Lâm Lạp Bắc cúi đầu im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu: "Anh cả, em hiểu rồi, em sẽ làm vậy."
"Ừm, vậy em mau về đi.
Ngày kia, sáng sớm, mẹ và mọi người sẽ bay sang Hong Kong."
Nói xong Lâm Vọng Đông sải bước rời khỏi phòng.
Sau khi Lâm Vọng Đông rời đi, Lâm Lạp Bắc nhìn đồ đạc chất đầy phòng trong lòng trào dâng cảm động.
Nằm một mình trong căn phòng yên tĩnh, cô đơn, anh ta không nhịn được hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.
Chính xác mà nói là bắt đầu từ ngày mẹ về nhà, nói cho bọn họ biết em gái đã bị tráo đổi.
Cứ nghĩ mãi như vậy, đến khi trời sắp sáng, anh ta mới thiếp đi.
Vừa chợp mắt được một lúc đã đến giờ đi làm, anh ta vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy ra ngoài, bận rộn đến tận tối.
Lâm Lạp Bắc biết mình không thể trì hoãn thêm nữa, vội vàng bắt xe đến nhà cũ của nhà họ Tô.
Ai ngờ đến nơi, hỏi thăm mới biết mẹ và Liêu Chính Dân đều không có ở nhà.
Hình như là để tiện cho việc ra sân bay sáng hôm sau, hai người đã đến thành phố ở qua đêm.
Nhưng cụ thể là ở đâu, người ở nhà họ Tô cũng không biết.
Lâm Lạp Bắc nghĩ thầm, có lẽ là ông trời cũng không giúp anh ta.
Đã vậy chi bằng đợi bọn họ từ Hong Kong trở về rồi tính sau, anh ta thất vọng quay về ký túc xá.
Đêm đó, Lâm Lạp Bắc lại trằn trọc mãi mới ngủ được.
DTV
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy không biết lấy đâu ra dũng khí, sau khi thu dọn đồ đạc ra khỏi cửa, anh ta chạy thẳng đến nhà họ Chu.
Sau khi liên lạc được với nhà họ Chu, bảo vệ mới cho anh ta vào.
Đến nhà họ Chu, anh ta mới biết sáng sớm Tô Ý đã ra sân bay rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-640.html.]
Còn tối qua, mẹ và Liêu Chính Dân ở nhà anh ba.
Những chuyện này, tối qua anh ta hoàn toàn có thể hỏi thăm được, nhưng chỉ vì do dự nên đã bỏ lỡ mất cơ hội.
Nghe nói mấy người kia phải đến trước khi khai giảng mới quay về, lại nghĩ đến những lỗi lầm mình đã gây ra, Lâm Lạp Bắc như bị ma xui quỷ khiến, gọi một chiếc taxi chạy thẳng đến sân bay...
Lúc này Tô Ý đang ngồi trên xe, một tay khoác tay Tô Nhân, một tay quay sang nói chuyện phiếm với Lâm Trạch Tây.
Chu Cận Xuyên đang lái xe cũng thỉnh thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu.
Sắp đến sân bay, Chu Cận Xuyên càng thêm lưu luyến.
Tối qua, anh đã định để Tô Ý ở nhà Lâm Trạch Tây, sáng nay sẽ cho trợ lý Triệu đưa cô ra sân bay.
Nhưng Chu Cận Xuyên nhất quyết phải dậy sớm lái xe đưa mấy người đi, vì vậy Tô Ý mới quay về nhà họ Chu ở cùng anh.
Thật ra là vì hai người đã lâu không xa nhau.
Cho dù thỉnh thoảng có đi công tác một, hai ngày thì họ vẫn luôn giữ liên lạc qua điện thoại.
Người ta nói, "Cách biệt ngắn ngủi lại càng thêm mặn nồng", Chu Cận Xuyên cảm thấy, còn chưa xa nhau mà anh đã bắt đầu đếm từng ngày rồi.
Đưa mấy người đến sân bay, ánh mắt Chu Cận Xuyên càng thêm lưu luyến.
Nhưng trước mặt mọi người, anh không tiện nói những lời quá đà, cũng không thể làm những hành động quá khích.
Anh chỉ có thể đứng im tại chỗ, lặng lẽ vẫy tay chào, nhìn theo bóng dáng của bọn họ.
Chu Cận Xuyên nhìn theo bóng dáng Tô Ý cho đến khi khuất hẳn, anh mới lưu luyến bước đi.
Ai ngờ vừa quay người lại, anh đã nhìn thấy Lâm Lạp Bắc thở hổn hển chạy đến.
Chu Cận Xuyên nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Lâm Lạp Bắc vẫn đang nhìn quanh tìm kiếm: "Bọn họ...
Đã đi rồi sao?"
Chu Cận Xuyên liếc nhìn anh ta: "Vào trong từ lâu rồi, anh đến muộn rồi!"
Lâm Lạp Bắc vừa thở hổn hển vừa chậm rãi ngồi xổm xuống.
Sai một ly, đi một dặm.
Muộn một lần, muộn cả đời.
Cuối cùng anh ta vẫn không đuổi kịp, chỉ có thể tự trách bản thân do dự.