Tô Ý khẽ gật đầu: "Mẹ, thật ra mẹ không cần phải lo lắng cho con mà cố tình không để ý đến anh ta đâu, con với anh ta cũng không phải kẻ thù, hơn nữa anh ta là con trai ruột của mẹ, con thấy, đợi về nhà, nếu anh ta chủ động làm hòa với mẹ thì mẹ hãy tha thứ cho anh ta đi."
Nghe con gái nói vậy, Tô Nhân ngẩn người.
Nghĩ đến việc con gái hiểu chuyện như vậy, bà ấy không khỏi cảm thán.
Lại nhớ đến những lời nói tổn thương của Lâm Lạp Bắc trước đây, bà ấy thở dài: "Đợi về nhà rồi tính, con mau đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay cũng mệt rồi."
Thấy bà ấy không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, Tô Ý cũng không nói thêm: "Vâng, mai chúng ta cùng đi ăn sáng nhé!"
Suốt hai ngày, mấy người đã đi khắp Quảng Châu.
Sau khi Liêu Chính Dân hoàn thành thủ tục sang Hong Kong, bọn họ lên tàu đến Hong Kong.
Khi đặt chân đến mảnh đất này, ba người đều kinh ngạc trước những tòa nhà cao tầng san sát.
Tuy Tô Ý đã từng đến đây nhưng nhìn thấy khung cảnh phồn hoa gần như không khác gì kiếp trước, cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
Còn Lâm Trạch Tây thì càng không cần phải nói, từ lúc xuống tàu, miệng anh ta liên tục thốt lên những lời cảm thán, là người kích động nhất trong ba người.
Anh ta mở to mắt, nhìn ngó khắp nơi, y như một gã nhà quê chưa từng trải sự đời.
DTV
Khi chiếc xe đến đón đưa bọn họ đến căn biệt thự trên sườn núi, Lâm Trạch Tây đã xem đủ những tòa nhà cao tầng, lên tiếng than phiền.
"Chú Liêu, chú giàu như vậy sao lại không ở trong thành phố? Nơi này tuy đẹp nhưng có hơi xa xôi quá không?"
Liêu Chính Dân ngồi ở ghế phụ, chỉ mỉm cười gật đầu: "Chú thích yên tĩnh."
Tuy Liêu Chính Dân không vạch trần nhưng Tô Ý lại không nhịn được lên tiếng đính chính: "Anh ba, người giàu mới ở trên sườn núi, anh không biết sao? Đất đai ở Hong Kong khan hiếm như vậy, trong thành phố sao có thể rộng rãi như ở đây được?"
Lâm Trạch Tây ngẩn người: "Thật sao? Sao em biết?"
Tô Ý mỉm cười, không nói gì, chỉ kéo tay Lâm Trạch Tây, chỉ vào căn biệt thự trước mặt để anh ta tự mình xem.
Lâm Trạch Tây xuống xe, nhìn thấy căn biệt thự, hai mắt anh ta trợn tròn vì kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-642.html.]
Sân trước của căn biệt thự còn rộng hơn cả sân bóng đá, bãi cỏ xanh mướt được cắt tỉa gọn gàng như tranh vẽ.
Bên cạnh sân còn có một bể bơi.
Đứng trong sân có thể nhìn bao quát cả thành phố và biển.
Lâm Trạch Tây không khỏi cảm thán: "Chú Liêu, không ngờ chú lại sống sung sướng như vậy ở Hong Kong! Vậy trước đây chú ở trong ngõ hẻm ở Bắc Kinh chắc là không quen lắm nhỉ!"
Câu nói này cũng chính là tiếng lòng của Tô Nhân.
Trước khi đến đây, bà ấy biết Liêu Chính Dân rất giàu nhưng cụ thể như thế nào thì bà ấy cũng không rõ.
Bây giờ nhìn thấy nơi ông ấy từng sống, bà ấy mới hiểu được sự khác biệt lớn như thế nào.
Nghĩ đến việc ông ấy đã từ bỏ tất cả vì mình, bà ấy không khỏi rưng rưng nước mắt.
Liêu Chính Dân thấy vậy, cười nắm tay bà ấy: "Nơi này tuy tốt nhưng sống một mình thì cô đơn lắm, không vui bằng ở Bắc Kinh."
Chớp mắt, Liêu Chính Dân đã dẫn ba người tham quan hết căn biệt thự.
Tô Ý vừa tham quan vừa quan sát người giúp việc ở đây, ngoài hai dì lớn tuổi, không hề có bóng dáng của phụ nữ trẻ nào.
Nghĩ đến điều này, cô không nhịn được cười, ghé vào tai Tô Nhân nói nhỏ.
Ai ngờ Tô Nhân nghe xong chỉ trừng mắt nhìn cô rồi đưa tay chọc vào trán cô: "Con bé này."
Liêu Chính Dân nhìn ba người, mỉm cười nói: "Mọi người đi tàu lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, hôm nay cứ nghỉ ngơi ở nhà, ngày mai tôi sẽ dẫn mọi người đi chơi."
Nói xong, ông ấy bảo người chuẩn bị cơm nước để mọi người ăn xong nghỉ ngơi sớm.
Sau khi sắp xếp cho ba người họ, Liêu Chính Dân lại bắt đầu bận rộn với công việc.
Nghe nói ông ấy trở về đã có rất nhiều người biết trước tin tức, nhanh chóng đến nhà thăm hỏi.
Ngoài những người đến tận nơi, điện thoại trong phòng làm việc cũng reo liên tục.
Trước đây Tô Ý không hỏi kỹ, đến đây mới biết hóa ra thực phẩm chỉ là một phần rất nhỏ trong khối tài sản của Liêu Chính Dân.