Chu Cận Xuyên hơi ngượng ngùng: "Nhà nghỉ anh ở vừa nhỏ vừa bẩn, lại không có điện thoại, em đừng đến đó, đợi anh giải quyết xong việc sẽ liên lạc với em."
Tô Ý suy nghĩ một lúc, mỉm cười kéo tay Chu Cận Xuyên đến sảnh khách sạn bên cạnh.
"Vậy thì đổi sang khách sạn có điện thoại cho anh, như vậy liên lạc cũng tiện hơn."
Chu Cận Xuyên vội vàng giải thích: "Anh không có giấy tờ hợp pháp."
Tô Ý nháy mắt ra hiệu là mình hiểu: "Yên tâm đi, dùng giấy tờ của em, khách sạn này là của ba Liêu sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của anh đâu."
Nói xong, cô bảo Chu Cận Xuyên đợi ở sảnh khách sạn.
Sau khi nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng, cô mới ra hiệu cho Chu Cận Xuyên đi theo.
Tô Ý cố tình đặt phòng ở tầng cao, vừa vào phòng, cô kéo Chu Cận Xuyên đến bên cửa sổ: "Không lừa anh chứ, tầm nhìn ở đây tốt hơn ở dưới rất nhiều, anh ở đây có thể nhìn thấy rõ ràng tòa nhà đối diện.”
DTV
Nói xong, cô lấy ra một chiếc ống nhòm từ trong không gian đưa cho Chu Cận Xuyên.
Chu Cận Xuyên nhìn thấy tầm nhìn tuyệt vời như vậy đã vô cùng kích động.
Lại thấy cô còn chuẩn bị cả ống nhòm, anh càng thêm cảm động, không nói nên lời.
"Vợ, em thật sự là niềm may mắn của anh."
Tô Ý không nhịn được bật cười sau đó giả vờ giận dỗi: "Vậy anh đến đây mấy ngày rồi? Sao không liên lạc với em?"
Chu Cận Xuyên ngại ngùng gãi đầu: "Anh sợ làm phiền em và mọi người, định đợi hai ngày nữa sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đi tìm em, ai ngờ..."
Tô Ý cũng hiểu suy nghĩ của anh nên cũng không so đo với anh: "Trước đây em không biết thì thôi, bây giờ đã như vậy rồi, chi bằng em ở lại đây giúp anh che giấu, được không?"
Nghe thấy lời đề nghị của cô, Chu Cận Xuyên từ chối ngay lập tức: "Không được, ở đây quá nguy hiểm."
Tô Ý liền cười khẩy: "Anh không biết bản lĩnh của em sao? Biết đâu lúc nguy cấp, em còn có thể bảo vệ anh nữa."
Nghe thấy cô nói muốn bảo vệ mình, Chu Cận Xuyên bỗng nhiên cảm động.
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy tình cảm.
Tô Ý bị anh nhìn đến mức ngại ngùng: "Nhìn gì vậy?"
Chu Cận Xuyên mỉm cười: "Không có gì, chỉ là rất nhớ em."
Nói xong, anh tiến lên một bước, ôm chặt lấy cô, hôn lên đôi môi mà anh ngày đêm mong nhớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-647.html.]
Một lúc lâu sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình, nhỏ giọng dỗ dành: "Em giúp anh ổn định chỗ ở ở đây đã là giúp anh rất nhiều rồi, em yên tâm, anh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu, đợi anh hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ lập tức đi tìm em, được không?"
Thấy anh nhất quyết không muốn liên lụy đến mình, Tô Ý đành phải đồng ý: "Vậy được, mai em lại đến thăm anh."
Trước khi rời đi, Tô Ý lại lấy ra rất nhiều món ăn nóng hổi từ trong không gian để lại cho anh.
Cô còn đưa cho anh số điện thoại và địa chỉ của căn biệt thự.
'Nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi cho em, em không muốn giống như lần trước, suýt nữa đã mất anh."
Chu Cận Xuyên gật đầu lia lịa, tiễn cô ra cửa với vẻ mặt lưu luyến.
….
Sáng sớm hôm sau.
Tô Ý mang theo bữa sáng đến khách sạn.
Bước vào phòng, cô phát hiện Chu Cận Xuyên lần đầu tiên vẫn còn đang ngủ, nhìn quầng thâm dưới mắt anh, cô xót xa: "Tối qua anh thức trắng đêm sao?"
Chu Cận Xuyên vội vàng dậy rửa mặt: "Ừ, tối qua anh ra ngoài một chuyến."
Tô Ý vừa lấy bữa sáng ra vừa quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: "Anh không phải là đã vào tòa nhà đổi diện rồi chứ?"
Chu Cận Xuyên không muốn nói dối cô: "Anh đã đi rồi, nhưng em yên tâm, anh chỉ đến kiểm tra sơ bộ những địa điểm khả nghi chứ không manh động."
"Không bị phát hiện chứ?"
"Không, nửa đêm về sáng, bọn họ ngủ say như chết."
Tô Ý vừa buồn cười vừa sợ hãi: "Được rồi, anh lúc nào cũng giỏi dỗ dành em, vậy anh định khi nào hành động?"
"Tối nay."
"Vậy được, em không về nữa, em đi cùng anh."
Cuối cùng Chu Cận Xuyên cũng không thể thuyết phục được cô.
Hai người dành cả ngày ở khách sạn, thỏa sức trút bỏ nỗi nhớ nhung bấy lâu nay.
Cho đến khi màn đêm buông xuống những người qua lại trên đường cũng dần tan đi.
Hai vợ chồng mới lặng lẽ rời khỏi khách sạn, đi thẳng đến tòa nhà đối diện..