Khi hai người đến nơi mà Chu Cận Xuyên đã phát hiện hôm qua, quả nhiên nhìn thấy hai người canh gác trước cửa đang ngủ say, tiếng ngáy vang như sấm.
Chu Cận Xuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Ý, cẩn thận dẫn cô đến trước cửa.
Anh nhẹ nhàng mở cửa.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng nhưng Tô Ý vẫn không khỏi hồi hộp.
Cô cũng lo lắng bên trong là một cái bẫy nên cô luôn căng thẳng, mở to mắt quan sát.
May mà hành động của hai người không bị phát hiện, bên trong quả thực chỉ có một người đàn ông bị đánh đến bê bết máu, đang nằm trên giường.
Hai người nhìn nhau, vội vàng bước đến chỗ người đàn ông đó.
Hỏi thăm mới biết, người đàn ông đang hấp hối kia chính là người liên lạc mà Chu Cận Xuyên muốn tìm.
Mấy ngày trước, ông ta bị giam lỏng ở đây, chỉ chờ người đến giải cứu, nhân tiện lấy tài liệu.
Nghe nói Chu Cận Xuyên đến từ Bắc Kinh, người đàn ông kia gắng gượng nhổm dậy, miệng mấp máy, khó khăn thốt ra vài chữ.
Thấy ông ta bị tra tấn đến mức này, Chu Cận Xuyên vươn tay đỡ ông ta dậy, đồng thời bảo Tô Ý lấy nước suối linh cho ông ta uống.
Một lúc sau, ông ta mới dần dần hồi phục.
Ông ta vội vàng nói cho Chu Cận Xuyên biết nơi cất giấu tài liệu.
"Hai người mau đi đi, phải cẩn thận đấy."
Thấy ông ta yếu ớt, Tô Ý nhìn Chu Cận Xuyên: "Hay là chúng ta nghĩ cách đưa ông ấy ra ngoài?"
Chưa đợi Chu Cận Xuyên lên tiếng người đàn ông kia đã lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, nếu lũ Tây kia phát hiện ra tôi không còn ở đây chắc chắn sẽ biết có người đến rồi, như vậy hai người sẽ không thể lấy được tài liệu."
Chu Cận Xuyên do dự một chút rồi gật đầu: "Ông yên tâm, sau khi lấy được tài liệu, chúng tôi nhất định sẽ quay lại cứu ông."
Nói xong hai người vội vàng rời khỏi tòa nhà, lái xe đến địa điểm mà người đàn ông kia vừa nói.
Đến nơi, trời đã sáng.
Lúc này hai người mới phát hiện ra nơi này là một ngôi chùa trên sườn núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-648.html.]
Hai người rất ngạc nhiên, tại sao người kia lại nghĩ ra cách giấu tài liệu ở nơi kín đáo như vậy, chắc chắn lũ Tây kia không bao giờ ngờ tới.
Hai người không suy nghĩ nhiều, đi thẳng đến ngôi chùa.
Đến điện thờ cao nhất trong chùa, hai người quả nhiên tìm thấy tài liệu mà người liên lạc đã cất giấu dưới bàn thờ.
Hai người vui mừng khôn xiết, không kịp xem kỹ, đưa cho Tô Ý cất vào không gian.
Ra khỏi chùa, hai người bắt đầu bàn bạc cách giải cứu người liên lạc đang bị thương nặng kia.
Không chỉ phải cứu ông ta ra khỏi tòa nhà đó mà còn phải nghĩ cách đưa ông ta về Bắc Kinh.
Dù sao ông ta cũng đang bị thương nặng rất nhiều đường không thể đi được.
DTV
Hơn nữa nếu di chuyển quá nhiều e rằng sức khỏe của ông ta sẽ gặp vấn đề.
Còn một điều nữa, Tô Ý và Liêu Chính Dân sắp rời khỏi Hong Kong, trở về Bắc Kinh.
Tô Ý nghĩ đơn giản: "Dù sao đi nữa ông ấy cũng phải đi cùng chúng ta, cùng lắm tối nay chúng ta quay lại đó, đánh ngất ông ấy rồi cất vào không gian của em, nếu trong đó có thể cất giữ động vật thì cất giấu một người chắc cũng không có vấn đề gì."
Chu Cận Xuyên kiên quyết phản đối: "Không được, lỡ như ông ấy phát hiện ra bí mật của em thì sao? Quá nguy hiểm, cho dù chỉ có một chút khả năng cũng không được."
"Hay là như vậy, em mang theo tài liệu về Bắc Kinh cùng ba mẹ vợ trước, anh ở lại đây tìm cách."
Tô Ý tất nhiên không đồng ý, hai người tranh cãi.
Đang tranh luận thì nhìn thấy một chiếc xe từ xa chạy đến.
Tô Ý lập tức nhận ra đó là chiếc xe mà Liêu Chính Dân thường lái.
"Sao ba Liêu lại đến đây?"
"Hình như mẹ và anh ba cũng đến..."
Hai người vừa ngạc nhiên vừa vội vàng tấp xe vào lề đường, xuống xe.
Một lúc sau quả nhiên ba người đều xuống xe.
Hóa ra hôm qua khi rời khỏi biệt thự, Tô Ý đã nhờ mẹ che giấu cho mình.
Nhưng Tô Nhân vẫn luôn lo lắng, thấy con gái đi cả đêm không về, bà ấy gọi điện thoại đến khách sạn.