Chu Cận Xuyên mỉm cười nhìn cô: "Đợi giải quyết xong chuyện này, anh sẽ giúp em khai hoang một mảnh đất thật rộng, được không?"
Có lao động miễn phí, Tô Ý tất nhiên là vui mừng khôn xiết.
Nhưng vì tối nay còn có việc quan trọng phải làm nên cô cũng không có tâm trạng dạo chơi ở đây nữa.
Cô ra ngoài chuẩn bị ngủ bù.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa đã đến chiều tối.
Nhân lúc trời chập choạng tối, Chu Cận Xuyên thay bộ đồ cứu hỏa, lên xe của Tô Ý, đến phía sau tòa nhà.
Đợi đến khi khói đen bốc lên từ trên lầu, anh dặn dò Tô Ý chú ý an toàn.
Sau đó anh sải bước đi vào tòa nhà.
Lúc này trong và ngoài tòa nhà đều đông nghẹt người, mọi người hoảng loạn chen lấn, chạy ra ngoài, cầu thang bị chặn kín.
Chu Cận Xuyên trà trộn vào đám đông, đi ngược dòng người, đến tầng mục tiêu.
Nhìn thấy hai tên canh gác đang hoảng hốt liên lạc với bên ngoài, Chu Cận Xuyên lao đến.
Anh quát lớn: "Còn không mau đi, lửa ở tầng dưới đã bốc lên rồi, không đi sẽ không kịp đâu!"
Nghe vậy, hai tên kia sợ hãi đến mức mặt mày tái mét: "Nhưng trong phòng còn một người, chúng tôi không đưa đi được."
Chu Cận Xuyên hét lên: "Để tôi cứu, hai người đi trước đi!"
Nghe vậy, hai người vẫn còn do dự: "Người đó rất quan trọng đối với chúng tôi, lỡ như...
"Không có lỡ như, không đi, cả ba người sẽ c.h.ế.t ở đây! Hoặc là tôi cứu người, hai người chạy trước, hoặc là cả ba người cùng ở lại đây chờ đập lửa!"
Nói xong, anh giả vờ đi kiểm tra các phòng khác xem còn ai mắc kẹt hay không.
Thấy Chu Cận Xuyên không quan tâm đến bọn họ nữa, hai tên kia hét lên: "Giao người đó cho anh đấy, nhất định phải cứu ông ấy ra, sau này chúng tôi sẽ hậu tạ."
Nói xong không đợi Chu Cận Xuyên trả lời, bọn họ vội vàng theo dòng người chạy xuống lầu.
Thấy hai người kia bỏ chạy thoát thân, Chu Cận Xuyên dùng chân đạp mạnh cửa, sải bước đi vào.
Anh nhìn thấy người đàn ông nằm bên trong còn yếu hơn so với lần gặp trước, vội vàng lay ông ta dậy: "Ông Thẩm, tôi đến đưa ông đi."
Nghe thấy giọng Chu Cận Xuyên, người đàn ông đó mới hé mắt, khàn giọng nói: "Bên ngoài cháy rồi, cậu mau đi đi, nếu không...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-651.html.]
Sẽ không kịp nữa đâu."
Chu Cận Xuyên không kịp giải thích, kéo ông ta dậy, cõng lên lưng, vừa đi ra ngoài anh vừa giải thích: "Khói đen bên ngoài là cố ý tạo ra, không sao đâu."
Nói xong, anh nhanh chóng cõng ông ta đi xuống bằng cầu thang bộ bên kia.
Xuống đến tầng dưới, anh liếc nhìn vị trí của Tô Ý rồi cõng người đàn ông đó chạy nhanh đến xe, đặt lên ghế sau.
Hai người vừa lên xe, Tô Ý lập tức lái xe rời khỏi hiện trường theo đúng lộ trình đã định trước.
Xe cứu hỏa cũng lần lượt đến nơi, nhanh chóng dập tắt đám cháy.
Mọi người thoát c.h.ế.t trong gang tấc, quay trở lại tòa nhà.
Đợi đến khi mọi người gần như đã giải tán hết.
Hai tên canh gác lúc nãy mới hoảng hốt, vội vàng chạy đến hỏi từng người lính cứu hỏa.
Nhưng lại không thấy bóng dáng của ông Thẩm đâu.
Hai người không hiểu chuyện gì, không biết là do lính cứu hỏa sơ suất hay là ông Thẩm sau khi được cứu đã nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn.
Bọn họ vội vàng gọi điện thoại cầu cứu.
Trong lúc mọi người đang lục tung cả tòa nhà thì xe của Tô Ý đã chạy vào cổng biệt thự trên sườn núi.
Vừa về đến nhà, Chu Cận Xuyên cõng người đàn ông đó lên lầu.
Liêu Chính Dân đã mời bác sĩ riêng đến khám trước.
May mà vết thương trên người ông ta không nghiêm trọng như tưởng tượng, nhìn thì ghê gớm nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ là do bị bỏ đói, thiếu nước, bị ngược đãi nên mới trông yếu ớt như vậy.
Bác sĩ cẩn thận rửa sạch, băng bó vết thương cho ông Thẩm rồi truyền dịch dinh dưỡng, sau đó mới chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, Tô Ý còn xin bác sĩ hai mũi thuốc mê liều lượng an toàn.
Tuy bác sĩ thấy hơi kỳ lạ nhưng vì có quan hệ với Liêu Chính Dân nên ông ấy cũng đưa cho cô.
DTV
Sau khi tiễn bác sĩ, Chu Cận Xuyên mới ngạc nhiên hỏi: "Em lấy thuốc mê làm gì?"
Tô Ý nháy mắt với anh: "Để phòng hờ."