Ba nam sinh thấy Lâm Lạp Bắc nói nghiêm túc như vậy, lại còn rõ ràng chi tiết, không giống như đang bịa chuyện.
Mặt mày lập tức trắng bệch: "Bạn Lâm, chúng tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ muốn kết thêm bạn thôi, chuyện hôm nay coi như chúng tôi chưa từng gặp qua, cảm ơn nhé."
Nói xong, cả ba vội vàng chạy đi.
…..
Ở bên kia, trong ký túc xá nữ trên tầng bốn.
Ngoài ba người ra, lần lượt có thêm ba cô gái khác đến.
Khi mọi người đã đông đủ, Bạch Miêu Miêu liền đề nghị mọi người tự giới thiệu để làm quen.
Bạch Miêu Miêu mở lời trước: "Mình tên là Bạch Miêu Miêu, họ Bạch, Miêu của lúa mạch, học chuyên nugành Quản trị Kinh doanh."
Nói xong, cô ấy lại chỉ vào Tô Ý và Lâm Thư Thư: "Ba chúng mình vốn đã là bạn, đều là người địa phương."
Tô Ý cũng gật đầu: "Mình tên là Tô Ý, cũng học chuyên ngành Quản trị Kinh doanh giống Miêu Miêu."
Lâm Thư Thư nhìn mọi người, mỉm cười giới thiệu: "Mình tên là Lâm Thư Thư, học chuyên ngành tiếng Anh."
Ba người vừa giới thiệu xong, cô gái ở giường dưới giữa phòng liền đứng dậy: "Mình biết cậu, Lâm Thư Thư, tuy không cùng lớp nhưng hình như cùng khóa đúng không?"
Lâm Thư Thư nghe xong ngẩn ra một lúc, nhớ lại rồi gật đầu: "Đúng rồi, mình cũng từng gặp cậu ở trường, cậu tên là Tần Như Vân phải không?"
"Đúng!" Tần Như Vân đắc ý gật đầu: "Các cậu thường mua sữa mạch nha nhãn hiệu Kinh ở hợp tác xã cung ứng và mua bán, chính là do nhà máy của ba mình sản xuất đấy, ba mình là giám đốc ở đó, ông ấy bảo mình học cách quản lý nhà máy, sau này còn kế thừa ông ấy, nên mình mới chọn học chuyên ngành Quản trị Kinh doanh, các cậu cũng học ngành này đúng không?"
Thấy cô ta nhìn về phía hai người, Tô Ý và Bạch Miêu Miêu không nhịn được mà nhìn nhau, không biết phải trả lời thế nào.
Như thể nhà không có chút sản nghiệp thì không xứng đáng học ngành này vậy.
Bạch Miêu Miêu không nhịn được: "Mình muốn hỏi, nhà máy sữa mạch nha là doanh nghiệp nhà nước sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-659.html.]
Tần Như Vân tự hào đáp: "Tất nhiên là doanh nghiệp nhà nước rồi! Người địa phương nào mà không biết chứ."
Bạch Miêu Miêu à lên một tiếng: "Mình cũng nhớ hình như là doanh nghiệp nhà nước, nhưng lúc nãy nghe cậu nói vậy, còn tưởng là của nhà họ Tần các cậu, nên mình không dám chắc, hỏi cho rõ thôi."
Nói xong, Tô Ý và Lâm Thư Thư cười không ngừng.
Cả hai vội kéo Bạch Miêu Miêu về chỗ.
Tân Như Vân bị Bạch Miêu Miêu chọc tức, mặt mày khó coi, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi lại giường.
Thấy ký túc xá yên tĩnh một lúc, cô gái ở giường trên ngoài cùng mở lời: "Chào mọi người, mình tên là Tào Mạn Lệ, học ngành tiếng Anh, nhà ở Thượng Hải, ký túc xá mình chắc không chỉ có mình mình là người ngoại tỉnh chứ?"
Nghe vậy, cô gái cuối cùng đang lặng lẽ sắp xếp đồ đạc mở lời: "Mình tên là Liễu Phương Lâm, đến từ Đông Bắc, cũng học ngành tiếng Anh."
Vừa dứt lời, Tào Mạn Lệ kinh ngạc: "Cậu đến từ Đông Bắc? Trường cấp ba của các cậu cũng dạy tiếng Anh sao?"
Liễu Phương Lâm ngẩn ra một lúc, rồi cười ngại ngùng: "Có dạy, nhưng dạy không nhiều, phần lớn là tự học."
Tô Ý nghe thấy vậy, một màn giới thiệu đơn giản cũng gần biến thành kỳ thị vùng miền.
Không nhịn được mà lên tiếng thay Liễu Phương Lâm: "Nghe nói năm nay thủ khoa khối xã hội của Đông Bắc gần như đạt điểm tối đa, cũng học ngành tiếng Anh của Thanh Bắc, nếu tớ nhớ không lầm thì cũng họ Liễu."
Liễu Phương Lâm ngượng ngùng gật đầu, nhỏ giọng nói: "Là tớ đấy."
Tô Ý mỉm cười tán thưởng: "Vậy xem ra tớ không nhớ lầm, không ngờ trong ký túc xá mình còn có học sinh xuất sắc lợi hại thế này."
Lâm Thư Thư cũng tỏ vẻ "ngưỡng mộ": "Vậy thì chắc tiếng Anh của cậu cũng rất giỏi nhỉ, lúc nào có bài khó trong môn chuyên ngành, mình có thể hỏi cậu không?"
DTV
Liễu Phương Lâm lần đầu tiên trong đời được hai cô gái xinh đẹp vây quanh khen ngợi, vội vã nói vài câu đồng ý, rồi xấu hổ cúi đầu sắp xếp đồ đạc cá nhân.
Tào Mạn Lệ vốn định xây dựng hình tượng học sinh giỏi tiếng Anh ngay từ đầu, nên mới cố tình đề cập, không ngờ lại gặp phải vị thần đạt điểm tối đa.
Cả người lập tức xì hơi.